Một giây sau…
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Hai người giao chiến rất thật, quyền đập vào nhau mà âm thanh vang lên khiến người khác thấy ngạt thở.
Khí tức sục sôi khiến người khác ngất lịm đi.
Hai người lúc thì đánh trên hư không, lúc thì đấu quyền trong thực không.
Những mảnh vỡ không gian đáng sợ và những gợn sóng hư không liên tục bị khí tức của hai người xé nát thành hư không.
Chỉ mấy hơi thở mà hai người đã đánh ra mấy chục quyền.
“Chuyện này…”, Dư Mộc Dưỡng như sắp phát điên.
Sao có thể như thế?
Trong lứa tuổi thanh niên, thật sự có người có thể đỡ lại đòn của Lâm Qua?
Lại còn giao đấu mấy chục chiêu rồi?
Hơn nữa… Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Dư Mộc Dưỡng có thể cảm nhận được, lúc mà Tô Minh và Lâm Qua cận chiến thì dường như Tô Minh càng mạnh hơn, dường như có sức mạnh vô biên.
Mức độ khôi phục thân xác còn nhanh hơn.
Lúc bắt đầu, Tô Minh vẫn phải dùng đến 1/10 hơi thở để hồi phục vết thương nhưng sau đó thì chỉ cần 1/100 hơi thở, thậm chí là thời gian ngắn hơn là hồi phục hoàn toàn. Đúng là như trong truyện cổ tích.
Còn Lâm Qua, kể cả vết thương không nghiêm trọng nhưng vẫn không có năng lực hồi phục trong chớp mắt. Giao đấu mấy chục chiêu, rõ ràng hai tay của Lâm Qua đã không chịu nổi, sưng vù, chảy máu, tím tái thậm chí là còn nhìn thấy xương trắng bên trong.
Điều khiến Dư Mộc Dưỡng như ngạt thở và suy sụp là, sau mấy chục chiêu cận chiến thì hình như Tô Minh trưởng thành hơn.
Hình như thể lực của Tô Minh lại tăng lên. Đúng là gặp ma rồi.
Cảm giác này không chỉ xuất hiện trong đầu Dư Mộc Dưỡng mà Lâm Qua cũng có…
“Bụp!”, lại một màn đấu quyền nữa. Lần này Lâm Qua lại lùi về sau nửa bước. Đây là lần lùi bước đầu tiên từ lúc giao đấu.
Dường như trong lòng Lâm Qua đang gào thét: “Hắn… Sao sức mạnh thuần túy của hắn có thể tăng đến mức gần bằng mình? 1500 long lực ư?”
Toàn thân Lâm Qua đã nổi lên màu đen vàng lấp lánh.
Ánh sáng thần bí và đậm, càng lúc càng nhiều hơn.
Đó là Kim Ma Thể đang hoạt động.
Nó đang hoạt động đến cực độ.
Vậy mà vẫn không thể đỡ nổi.
Đúng thế!