“Tôi chỉ muốn biết Chỉ Tình đã đi đâu rồi?”, Tô Minh vẫn không thay đổi cảm xúc, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Chàng trai! Tên của Chỉ Tình không phải là cậu có thể tùy tiện gọi đâu. Đó là con gái của bổn cung. Là con gái của chủ văn minh của nền văn minh Hằng. Hiện giờ cậu rất khó tưởng tượng ra cậu và con gái của bổn cung cách biệt lớn thế nào? Cách biệt đó cậu có nỗ lực ba đời năm thế thì cũng khó đuổi kịp”, giọng nói của người phụ nữ trung niên lớn hơn: “Quên Chỉ Tình đi, đó là chuyệt tốt với cậu đấy”.
“Chỉ Tình có thái độ như thế nào?”, Tô Minh đột nhiên cười, nói với vẻ hiếu kỳ.
“…”, người phụ nữ trung niên không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt đều là sát ý.
“Vì vậy bà làm mẹ mà ép đưa con gái mình đi, sau đó còn tự cho mình là đúng chia rẽ chúng tôi?”, nụ cười Tô Minh càng chua chát hơn.
“Cậu đang tự tìm cái chết đấy”, giọng nói người phụ nữ trung niên trở nên ngưng trọng.
Kể cả bà ta là bóng dáng của bùa ngọc, kể cả chỉ có 1/ 1 tỷ thực lực tự thân nhưng theo bà ta thấy, nếu muốn thì bà ta vẫn có thể dễ dàng di chết cậu nhóc không biết sống chết này.
Nhưng bà ta không thể làm vậy.
Bởi vì nếu làm thế, ngộ nhỡ sau này có một ngày con gái biết được thì bà ta không dám chắc con gái sẽ làm ra những chuyện như nào.
Hơn nữa, lúc đó khi ép đưa Trần Chỉ Tình đi, bà ta cũng đã đồng ý với Trần Chỉ Tình là tuyệt đối không làm hại đến một sợi tóc của Tô Minh.
“Được! Tạm thời không nhắc đến chuyện của Trần Chỉ Tình nữa. Vậy đám Lam Tuyết đâu rồi? Họ cũng không thể là con gái của bà chứ?”, Tô Minh hít một hơi thật sâu hỏi.
“Họ ư? Bổn cung đưa họ đến văn minh ‘Hằng’ rồi”, người phụ nữ trung niên tùy ý nói một câu: “Mặc dù họ không quá ưu tú nhưng dù sao cũng là bạn của Chỉ Tình, bổn cung làm sao có thể trơ mắt nhìn họ vì chung tình với cậu mà làm hại chính mình? Họ đi theo con kiến nhỏ như cậu để cậu được hưởng phúc phận lớn thế sao? Ha ha… Chàng trai, cậu có xứng không?”
“Bà quản nhiều chuyện quá rồi đó?”, Tô Minh nhìn người phụ nữ trung niên đó, nói từng câu từng chữ.
“Bổn cung có thực lực đó, vì vậy muốn quản gì là quản đó, cậu làm được gì? Nếu không phải đám Trần Chỉ Tình cầu xin thì bổn cung đã giết cậu từ lâu rồi, còn tặng cậu ‘kinh Tinh Hằng’ nữa không?”
Tô Minh trầm ngâm không nói gì.
Lần đầu tiên anh có khao khát được giết người đến vậy.
“Nền văn minh Hằng? Tôi nhớ kỹ rồi”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, ngưng giọng nói: “Đợi sau này có một ngày tôi đến nền văn minh đó, tôi sẽ bắt bà quỳ xuống trước mặt tôi hối lỗi. Tôi thề”.
“Ha ha! Ha ha…”, người phụ nữ trung niên ngây người ra, sau đó lại cười nói: “Kiến dù sao vẫn là kiến, ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Bổn cung đợi cậu một kỷ nguyên khéo cậu còn không ra nổi cái nền văn minh Xương bé tí của mình thì nói gì đến việc xuất hiện ở trước mặt bổn cung? Ai cho cậu cái dũng khí đó hả? Ha ha…”.
Sau khi cười lớn, người phụ nữ trung niên biến mất.
Còn Tô Minh trầm ngâm hồi lâu.
“Thiên nữ tiền bối! Tôi có thể làm được không?”, giọng nói Tô Minh có chút khàn khàn, hỏi.