“Tính cách này, mình thích”, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng, người phụ nữ dám yêu dám hận, thẳng thắn, tự trọng lại có khuôn mặt xinh đẹp vô song, khuynh nước khuynh thành, quả là hoàn mỹ.
Tô Minh vô cùng sung sướng.
Mà Vũ Chân Uổng suýt nữa thì bùng nổ.
Hắn ta đâu chỉ bị xỉ nhục mà lòng tự trọng còn bị dẫm nát!
Vũ Chân Uổng thở hổn hển, như thể một người bị bệnh nặng, mặt xanh mét. Hắn ta hít sâu vài hơi mới ngẩng đầu nhìn Tô Minh: “Tô Minh, nghe đại trưởng lão nói anh là một thiên tài tuyệt thế, vô song, tôi cảm thấy mình cũng có chút thực lực, hay là hai ta cọ xát một chút, anh thấy thế nào?”
Vốn.
Điểm tham quan cổ thành cuối cùng là đài Võ Thần.
Võ Thần đài là nơi chiến đấu, cọ xát võ đạo của cả Võ Tông.
Theo lẽ thường, khi đại trưởng lão dẫn Tô Minh tham quan Võ Thần đài thì hắn ta có thể hợp lý hợp tình đưa ra lời thách đấu.
Hiện tại mới được nửa đường.
Thách đấu còn hơi sớm.
Nhưng Vũ Chân Uổng không đợi được nữa!
Hắn ta hận không thể đè bẹp Tô Minh ngay lúc này khiến anh phải quỳ xuống xin hắn ta tha mạng, để Quan Khuynh Thành thấy mắt nhìn người của mình kém cỏi đến mức nào, người đàn ông mà cô chọn yếu đuối ra sao.
Lửa giận trong lòng Vũ Chân Uổng đã bùng lên dữ dội như núi lửa phun trào.
Hắn ta nhìn chằm chằm Tô Minh.
Chiến ý ngùn ngụt như muốn đông đặc lại.
Vũ Bất Bại khẽ cau mày, thầm thấy thất vọng.
Tâm cảnh của Vũ Chân Uổng quá kém.
Không đủ cứng rắn.
Chỉ còn cách một đoạn đường nữa thôi mà không đợi được?
Thậm chí còn không giữ được lý trí cùng bình tĩnh.
Nhưng ông ta không ngăn cản hay can thiệp.
“Ồ?”, lúc này, Tô Minh quay đầu nhìn Vũ Chân Uổng: “Cọ xát?”
“Đúng, cọ xát! Tôi đảm bảo sẽ không tổn thương đến tính mạng của anh!”, giọng nói của Vũ Chân Uổng trầm trầm như sói hoang đói khát bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cắn người.
Hắn ta nói không làm tổn thương đến tính mạng của Tô Minh chỉ là để anh không sợ hãi, hắn ta lo rằng anh sẽ không dám ứng chiến.
Nhất thời mọi người đều hứng thú mà nhìn Tô Minh.
“Tôi từ chối”, nhưng bất ngờ là Tô Minh còn không thèm suy nghĩ đã lắc đầu, cười nói.