Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Quá khủng khiếp!  

 

Dường như quan điểm võ đạo của mọi người đều sụp đổ.   

 

Lâm Chân Võ ở cảnh giới Chân Vương, còn ở vị trí viện trưởng học viện mà lúc này cũng không ngừng run rẩy.   

 

“Vì vậy tôi nói rồi, đừng có khiêu chiến tôi”, Tô Minh đứng ở đằng xa đột nhiên dừng bước chân. Anh quay đầu lại nhìn Mạnh Lăng, nói.   

 

Sau đó anh nhìn về phía Hứa Như Ý như hóa đá: “Tôi quên cô lâu rồi, cô lại một lần nữa đến khiêu khích tôi, không thể không phạt được”.   

 

Lời nói vừa dứt, Tô Minh thoắt cái đã đứng trước mặt Hứa Như Ý.   

 

Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô ta, sau đó một tay khác không do dự mà vỗ đen đét vào mông của cô ta.   

 

Anh vỗ rất mạnh, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc.   

 

Hứa Như Ý ban đầu còn như hóa đá nhưng sau khi bị Tô Minh đánh cho mấy cái vào mông thì lúc này sắc mặt đỏ ửng, thân người cũng chảy máu rồi mềm nhũn ra.   

 

Đôi mắt cô ta tóe máu, bật khóc mắng chửi: “Tô Minh! Đồ khốn này! Anh lại đánh tôi, lại đánh vào mông tôi. Ở dưới trái đất anh đã đánh rồi, đến Linh Võ Thành anh vẫn đánh. Hu hu… Anh không phải là người, anh bắt nạt tôi, hu hu…”.   

 

Hứa Như Ý lớn tiếng khóc, mông thì đau, còn vô cùng tủi thân nữa. Cô ta cứ khóc mãi không ngừng.   

 

Sao số cô ta lại khổ thế này cơ chứ?   

 

Cô ta thầm mắng, Tô Minh đúng là đồ khốn, nhưng sao ông trời lại ưu ái hắn vậy? Sao cứ cho hắn yêu nghiệt đến mức này?   

 

Đến cả Mạnh Lăng cũng không thể dạy dỗ nổi!  

 

Vậy thì cô ta còn hy vọng báo thù gì nữa.   

 

Nằm mơ cô ta cũng muốn đánh vào mông của Tô Minh.   

 

Nhưng kết quả lại là…  

 

Ông trời không công bằng!  

 

Cũng đúng lúc này…  

 

“Cậu chủ Mạnh! Anh thế nào rồi?”, Hoàng Linh Viện ở đằng xa khóc lóc chạy lại, nước mắt lưng tròng. Nhìn thấy Mạnh Lăng thương nặng mà cô ta không còn hồn phách nữa.   

 

“Khụ, khụ! Tôi không sao”, Mạnh Lăng ho mấy cái, phun ra ngụm máu rồi né tránh không để Hoàng Linh Viện đỡ mình.   

 

Mạnh Lăng hắn đâu có yếu ớt như vậy.   

 

Sắc mặt hắn tái nhợt, lạnh lùng khó tả.   

 

Hắn nhìn Tô Minh ở phía xa và nhìn cả Hứa Như Ý, lẩm bẩm: “Mình thua rồi, thua rồi”.   

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK