Vốn dĩ, anh biết Nguyên Chấp chính là bố ruột của Tô Ly, hẳn là anh phải lễ phép nhẹ nhàng chào đón Nguyên Chấp như Vũ Vân mới đúng. Nhưng mà lúc thấy em gái Tô Ly sắc mặt trắng bệch, hồi hộp, sợ hãi, co quắp, thậm chí trong đôi mắt xinh đẹp còn vương nước mắt, anh chẳng còn muốn cho nhà họ Nguyên chút mặt mũi nào nữa. Cút mẹ ông đi!
Tô Minh nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Ly.
"Tiểu Ly, làm sao thế? Có người bắt nạt em à? Sao mặt khó coi vậy?", Tô Minh hơi đau lòng hỏi, rồi giơ tay lên xoa xoa nước mắt trên mặt Tô Ly.
Vẻ mặt Tô Minh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh lại lạnh lùng tràn ngập sự tức giận. Từ trước đến nay, anh luôn là người thích bao che, nhất là với Tiểu Ly. Từ bé đến giờ hai người cùng nhau lớn lên, nên rất thân thiết.
"Không phải đâu anh, em tốt lắm, không ai bắt nạt em hết! Anh đi đi! Anh đi đi! Đi đi!", Tô Ly đột nhiên quát lớn, có chút lạc cả giọng: "Xin anh, anh đi đi mà! Chỉ cần anh đi thì em sẽ không sao hết!"
Người nhà họ Nguyên bắt nạt cô sao? Không hề, cùng lắm chỉ là những lời nói lạnh nhạt và bạo lực lạnh mà thôi. Cô là con gái ruột của Nguyên Chấp, còn có được tư chất võ đạo khủng bố, không ai dám bắt nạt cô hết.
Vô địch.
Thân thể mềm mại của Phong Vũ Vân run lên, suýt nhũn chân. Cô ta đã nói rằng đừng kích động. Nhưng Tô Minh vầy mà không kích động gì? Đây là không chết không ngừng rồi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Phong Vũ Vân bắt đầu run rẩy, cạn lời. Tô Ly lại trực tiếp trợn tròn mắt, hóa đá. Ánh mắt Nguyên Chấp và đám ban lãnh đạo nhà họ Nguyên lập tức trở nên lạnh lẽo.
Tô Minh rất láo xược.
Chỉ là một tiểu bối mà dám láo xược như thế! Đáng chết.
Có điều, kể cả Nguyên Chấp và tất cả thế hệ trước của nhà họ Nguyên cũng không nổi lên sát khí, lại càng không ra tay. Bởi vì họ đều biết sau lưng Tô Minh là học viện Hỗn Độn. Học viện Hỗn Độn đã từng thả tin nói rằng các người ai muốn giết Tô Minh thì cũng được thôi, nhưng phải là cùng thế hệ. Nếu các người dám lấy lớn hiếp nhỏ thì cứ thử mà xem!
Cho nên dù cho Tô Minh lại đâm đầu vào chỗ chết hay lại láo xược hơn nữa thì thế hệ trước cũng sẽ không ra tay.
Huống chi nhà họ Nguyên còn cần thế hệ trước ra tay sao?
Quả nhiên, giây lát sau.
"Ha ha, Tô Ly buồn bã, sợ hãi, khổ sở, nhìn có vẻ đáng thương như vậy, nguyên nhân thì bản công tử có thể nói cho cậu. Đó là vì cô ta muốn xin bố ngăn cản mâu thuẫn giữa bản công tử và cậu. Cô ta sợ cậu sẽ bị tôi bóp chết như một con kiến. Nhưng bố lại từ chối cô ta, thế thôi", Nguyên Ương bước từng bước về phía Tô Minh. Hắn ta chớp mắt cười nói: "Con kiến nhỏ ở Hạ giới như Tô Ly, sao, cậu hiểu chưa?"
Tô Minh sửng sốt, rồi im lặng, trong lòng lại yên tâm, thì ra là thế.
Quan tâm sẽ bị loạn. Thực ra, nếu không phải anh quan tâm nên bị loạn thì với chuyện Phong Vũ Vân cứ ngăn cản mình tiến vào nhà họ Nguyên ở vực Hỗn Độn ngày hôm qua, còn có một loạt lời cầu xin, lời nói sốt ruột cùng cảm xúc của Phong Vũ Vân vừa rồi, anh cũng đã hiểu được nguyên nhân Tô Ly sợ hãi, lo lắng và giàn dụa nước mắt.
Đó là vì anh quan tâm!
Bây giờ, khi hiểu được tất cả thì Tô Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, em gái không bị bắt nạt là tốt rồi.
Sau đó, Tô Minh cười ha ha xoay người, dưới ánh nhìn của mọi người nhéo nhéo hai má Tô Ly: "Nhóc con, nghĩ nửa ngày trời, hóa ra em lo lắng, khổ sở, sợ hãi là vì vậy! Đúng là đáng ăn đòn mà, em không tin anh đến vậy sao? Nếu anh muốn giết chết hắn ta thì ngay cả ba chiêu cũng không cần, em tin không? Anh đến đây là để làm chỗ dựa cho em! Anh rất thích câu nói kia của em: Con bài chưa lật lớn nhất của Tô Ly tôi chính là anh trai Tô Minh của tôi! Ha ha ha ha".
Đang nói dở, đột nhiên Tô Minh nâng tay lên chỉ về phía Nguyên Ương: "Tới đây!"