Tô Minh lúc này quả thực đã cảm nhận được nguy hiểm của cái chết. Nguy hiểm đó giống như những con kiến thèm máu bò trong lòng vậy.
Lông tóc toàn thân Tô Minh dựng thẳng lên. Nhất là giờ phút này anh còn là người bị bà lão Qủy Sha nhắm vào.
Sau một phần mười lượt hô hấp.
Đến rồi! Dòng lũ cát chảy kỳ quái ăn mòn, cuồn cuộn vô biên đó đến rồi.
Trút xuống ngay phía trên đỉnh đầu Tô Minh, đứng trước một biển lớn nhiều như vậy, dồi dào như vậy, Tô Minh tựa như một con kiến quá đỗi nhỏ bé!
Dòng lũ cát chảy từ hư không, từ thời không, từ chân không, từ ngoại vực, từ các góc độ, các không gian mà đến, khóa chặt Tô Minh. Cho dù bây giờ Tô Minh có thi triển quy luật Thất Đoạn đỉnh phong cũng rất khó né tránh.
"Bia Huyền Diệu, ra!", giữa lúc sinh tử, Tô Minh mặt không biến sắc, không nhìn ra có chút sợ hãi nào, vô cùng bình tĩnh, dưới hàng tỷ con mắt, anh quát nhẹ một tiếng.
"Hừ", Nhiếp Thanh Cầm sờ mũi, bà ta thừa nhận tấm bia Huyền Diệu này của Tô Minh khá thú vị, nhưng dùng để ngăn chặn dòng lũ cát chảy ư? E là quá mơ mộng, suy nghĩ viển vông rồi, bà ta còn tưởng Tô Minh có còn bài chưa lật nào khác, không ngờ...
"Tạm biệt nhé, Tô Minh", Nhiếp Thanh Cầm âm thầm tự nói.
Trong hư không, Tống Xạ Sơn và Ninh Triều Thiên đều hết sức tuyệt vọng, khi Tô Minh xuất ra bia Huyền Diệu, cả hai người đều biết không đủ!
Bia Huyền Diệu tuyệt đối không đủ!
Quả nhiên.
Trong thời gian bằng đá đánh lửa.
"Xích xích xích xích", dòng lũ cát chảy vô tận lập tức đổ xuống trên bia Huyền Diệu.
Tàn quyển ngợp trời.
Ăn mòn vô thượng.
Có thể thấy được rõ ràng, bia Huyền Diệu đang rên rỉ, run rẩy, hào quang ảm đạm, xuất hiện vết nứt, vết lõm xuống, vết cắt rách, dấu hiệu sụp đổ.
Gần như sắp bị đánh phế trong nháy mắt.
Hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Trừ khi là binh khí Vĩnh Hằng, thân mang khí vận văn minh, bằng không bảo bối cấp hỗn độn cho dù có mạnh thế nào, mạnh như bia Huyền Diệu cũng vĩnh viễn không thể so với bảo bối tồi tàn liên quan đến chữ tiên.
Thế nhưng, trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Tô Minh giây tiếp theo sẽ phải chết! Bởi vì giây tiếp theo bia Huyền Diệu sẽ bị hóa thành hư vô, không thể chống cự được nữa, bia Huyền Diệu có thể chống trọi trong một hơi thở đã vượt quá tưởng tượng rồi, nằm ngoài dự liệu của Nhiếp Thanh Cầm và bà lão Qủy Sha rồi thì Tô Minh lại nhếch miệng cười, nụ cười tàn nhẫn không kiêng nể gì.
Đủ rồi!
Điều anh muốn chính là bia Huyền Diệu chống cự được một hơi thở. Một hơi thở này tựa hồ ngắn ngủi nhưng do bia Huyền Diệu ngăn cản được dòng lũ cát chảy, đương nhiên Tô Minh sẽ không bị dòng lũ cát chảy này khóa chặt nữa, anh được trả tự do thì có thể tùy ý ra tay.
Giờ phút này, nhìn bà lão Qủy Sha rõ ràng trạng thái không tốt, gương mặt như bộ xương khô tái nhợt, tiêu hao quá nghiêm trọng.
Rõ ràng, bà ta tế ra Qủy Sha Tiên Quán cũng không dễ dàng gì, cũng đã tiêu hao quá lớn!