“Vì vậy những kẻ chạy trốn kia và cả hậu thế của chúng đều biết nguồn gốc kiếm hồn của kiếm Xương”.
…
Tô Minh chau mày lại.
“Sau khi biết lai lịch, đám người đó và cả hậu thế của họ, một mặt thì khao khát giết chết kiếm hồn của kiếm Xương nhưng càng muốn có được kiếm quyết mà cậu thi triển ở kiếp trước”.
“Tất nhiên kiếm hồn của kiếm Xương không muốn”.
“Cuối cùng, vì tránh giao ra kiếm quyết nên đám chạy trốn và hậu thế của họ đã dùng đến lò luyện hồn Lục Đạo.
“Lò luyện hồn Lục Đạo là khắc tinh khủng khiếp của hồn thể, có thể dễ dàng trấn áp kiếm hồn kiếm Xương. Hiện giờ mỗi ngày kiếm hồn đều ở trong lò luyện hồn Lục Đạo, bị Lục Đạo trong lò luyện đập nát”.
“Từ đó bị bức ép”.
“Nhưng kiếm hồn đến bây giờ vẫn chưa bị khuất phục. Đến giờ, điều dễ nhìn thấy trong thành Hủy Diệt chính là lò luyện hồn Lục Đạo bị treo lơ lửng ở đó”.
Trong lúc nói, Lô Hư nói với giọng vô cùng kính phục đối với kiếm hồn kiếm Xương.
“Tôi muốn xuống dưới”, Tô Minh ngưng giọng nói.
Anh không đợi được nữa, sát ý đã sục sôi.
“Không được!”, Lô Hư lắc đầu nói: “Cậu nhóc! Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu nhưng hiện giờ mà xuống thì không cứu được kiếm hồn kiếm Xương mà còn tự tìm cái chết”.
“Cậu nhóc! Kẻ thù kiếp trước của cậu ở trong thành Hủy Diệt cũng chính là những kẻ từng chạy trốn khi giao đấu với cậu chỉ còn lại mấy người. Thời gian dần trôi, bởi vì kiếp trước bị cậu đánh trọng thương dẫn đến thọ nguyên không đủ, phần lớn không sống nổi bao lâu nhưng vẫn cố sống. Hiện giờ cậu mãi mãi không phải là đối thủ của chúng. Huống hồ, hậu thế của những kẻ đó cũng không phải là người mà cậu có thể so sánh được”, Bạch Kiếm nói, giọng nói lạnh lùng nhưng trong giọng nói là vẻ quan tâm và nhắc nhở.
“Những kẻ trong thành Hủy Diệt mạnh đến nỗi nào?”, Tô Minh hỏi. Mặc dù đã không đợi được nhưng anh vẫn rất bình tĩnh.
“Không chỉ có một người ở cấp bậc Tiên Vương đâu”, Bạch Kiếm ngưng giọng nói.
Cấp bậc Tiên Vương?
Sau cấp bậc Tiên Nhân là cấp bậc Tiên Vương.
Sắc mặt Tô Minh có chút khó coi.
Nếu là cấp bậc Tiên Vương thì rõ ràng hiện giờ anh không phải là đối thủ, cách biệt quá lớn.
Nhưng lẽ nào cứ để mặc kiếm hồn sống không bằng chết ở dưới đó.
Tô Minh trầm ngâm.
“Cậu nhóc! Đừng gây áp lực cho mình. Cậu rất ưu tú, theo như tôi thấy thì hiện giờ cậu còn giỏi hơn cả kiếp trước của mình”, Lô Hư nói tiếp: “Hơn nữa, hiện giờ kể cả cậu muốn xuống dưới cũng không thể. Bốn chúng tôi thật sự có cách đưa cậu xuống dưới nhưng cần có thời gian nhất định. Đợi đến lúc núi Trấn Thủ yếu nhất thì mới có cách đưa cậu xuống. Cứ 999 năm vào ngày trăng rằm sẽ là lúc núi Trấn Thủ yếu nhất. Hiện giờ cách lúc đó vẫn còn hơn 743 năm. Ít nhất cậu cũng phải đợi sau 743 năm mới có thể xuống”.
Tô Minh gật đầu.