Bây giờ, với lực lượng giản đơn nhất, Tô Minh có thể đạt tới trình độ một tỷ, nếu tính thêm "sự thúc đẩy" của không gian thần thông, sát thương gây ra từ lực lượng tinh khiết đó có thể lên tới năm tỷ.
"Sự thúc đẩy" này của không gian thần thông nhiều như vậy, là bởi quy luật không gian của Tô Minh đã đạt tới cấp năm, nhờ đó mà thực lực tăng mạnh, có thể nhân năm lần sát thương gây ra, điều này khá là khủng khiếp.
Mặc khác, lực phòng thủ cơ bản của cơ thể cũng được tăng lên đáng kể và Tô Minh cũng nhận thấy điều đó, Linh Bảo Hỗn Độn bình thường rất khó gây ra một vết thương trên da anh.
Một phần khác chính là tàn tích của cung Nhân Ma và cầu Thương Khung, nó đã bị bia Huyền Diệu cắn nuốt, hiện tại, bia Huyền Diệu đã đạt đến cấp độ Chí Bảo Hỗn Độn, vả lại nó gần như chạm đến cấp độ Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm.
Hơn nữa, nhẫn không gian của Cố Đình Tiêu có biết bao nhiêu là bảo vật mà bia Huyền Diệu có thể cắn nuốt tiếp được, Tô Minh nghĩ rằng, đợi đến khi mình ra khỏi đại trận Tinh Thần, bia Huyền Diệu có thể đạt tới Chí Bảo Hỗn Độn trung phẩm mà không có vấn đề gì xảy ra.
"Tiếp theo, đã đến lúc luyện hóa hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới rồi", Tô Minh hít thật sâu rồi nói, không thể hoàn thành nó trong nay mai được.
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Hai năm sau.
Học Viện Tiên Lạc.
Lúc này.
Hàng chục nghìn đệ tử nội môn và ngoại môn của học viện đều dừng lại.
Bọn họ ngẩng đầu, với vô vàn niềm kính nể và say mê, họ nhìn về phía Tĩnh Các phía xa xăm kia.
Thế nhưng, trên bầu trời Tĩnh Các, Đại Đạo hát vang, tử khí tuôn trào, thiên âm thành văn, hỗn độn rơi xuống!
Trời hiện dị tượng!
Thần tích xuất hiện!
Giờ đây, nó đã xuất hiện đến lần thứ mười bảy rồi!
Từ một năm trước, khi Chung Ly Tĩnh bước vào học viện Tiên Lạc, kể từ đó, cứ cách mười ngày nửa tháng lại xuất hiện cảnh tượng này.
Không ai biết lai lịch của Chung Ly Tĩnh.
Hắn ta rất bí ẩn.
Cứ như là từ trên trời rơi xuống vậy.
Khi hắn ta vừa mới vào học viện Tiên Lạc đã được viện trưởng Viên Châm ưu ái thu làm đệ tử.
Khi ấy, có rất nhiều người nghi vấn, Chung Ly Tĩnh có tài gì mà được ưu ái vậy chứ?
Nhìn thoáng qua thì hắn ta có điểm gì đặc biệt đâu!
Nhưng một năm tiếp theo...
Lại khiến cho mọi người phải chết trân!