Ba người già đều gật đầu.
Trong đó có một ông lão nở nụ cười già nua, nói: “Cậu chủ Tô! Tôi là Tề Húy, là đại trưởng lão của Tiên Âm Cốc. Thiếu cốc chủ đã là yêu nghiệt siêu cấp triệu năm khó kiếm rồi, không ngờ cậu chủ Tô còn mạnh hơn nhiều, đúng là khiến người khác khâm phục. Sớm biết cậu chủ Tô cũng tham gia hội trà này và có cậu chủ Tô bảo vệ thiếu cốc chủ thì chúng tôi đến đây đúng là thừa”.
Tề Húy cảm thán nói, căn bản không nói với tâm thái của một trưởng lão mà nói với kiểu ngang bằng vai vế. Bởi vì Tô Minh có thể giết chết Vương Nộ Thương, bất luận là dùng thủ đoạn gì thì thực tế vẫn là Vương Nộ Thương chết trong tay Tô Minh… Đúng là đáng sợ.
“Ý của tiền bối là ba vị đến là để bảo vệ Ly Nhi?”, Tô Minh cười, nói. Anh chưa từng gặp ai mà vô liêm sỉ đến vậy: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì trước đó Ly Nhi bị Vương Thần Ngạn để ý đến, lúc rơi vào nguy hiểm thì ba vị không hề xuất hiện mà chỉ đứng bên cạnh xem kịch”.
Sắc mặt của đám Tề Húy đều biến đổi, có chút đỏ ửng, cũng có chút lúng túng.
“Ba vị trưởng lão bị mấy trưởng lão ở Tiên Âm Cốc theo dõi nên…”, Mạt Cầu hít một hơi thật sâu, cẩn thận nói.
“Vậy sao?”, Tô Minh cười, sau đó đột nhiên ra tay.
Đúng vậy! Anh ra tay rất đột ngột!
Sát ý trong mắt anh nổi lên cuồn cuộn, vô cùng hung hăng!
Anh nhấc tay lên rồi tung một quyền về phía Mạt Cầu.
Hơn nữa, điều kinh khủng hơn là quyền này được dùng hết sức.
Hơn trăm triệu sức mạnh cùng với quy luật không gian, quy luật Tử Vong, vv… tất cả đều dùng đến hết.
Quyền này ra đột ngột không báo trước, điều quan trọng là Mạt Cầu cách Tô Minh rất gần.
Kết quả là…
Mạt Cầu cũng bị giết trong tích tắc và hóa thành hư vô.
Không khí lập tức trở nên yên tĩnh…
Đám Tề Húy đều ngây người ra.
Tô Ly cũng đờ đẫn người.
Tất cả mọi người cũng thế.
Kể cả biết Tô Minh rất bá đạo, rất mạnh nhưng… Nhưng không thể ngờ Tô Minh lại làm đến mức này.
“Có thể ba vị trưởng lão bị theo dõi nên không ra tay được nhưng cậu chủ Mạt lại vui khi người khác gặp họa, không hề có ý nghĩ bảo vệ sư muội của mình, lại còn đứng xem kịch hay. Vì vậy tôi tiễn anh đến cõi chết thôi mà, đừng trách tôi”, Tô Minh khẽ cười rồi nói với Mạt Cầu đã hóa thành hư vô trên không trung.
“Cậu… Cậu… Cậu…”, sau hơn chục hơi thở, Tề Húy mới trợn trừng mắt nhìn Tô Minh, trong đôi mắt già nua đều là sát ý và lửa giận, còn có cả sự kiêng kị.
Khí tức khủng khiếp bao trùm khắp cơ thể ông ta, dường như ông ta rất muốn ra tay.