Sau khi ngồi xuống, Ngô Lập Tàng bèn gọi món.
Tuy đồ ăn ở lầu Huyền Nguyệt khá đắt.
Ăn một bữa mất khoảng vài trăm linh thạch hạ phẩm, nhưng ông ta cũng không tiếc.
Ngô Lập Tàng gọi mấy món, rồi gọi thêm một bình rượu.
Gọi xong, Ngô Lập Tàng bèn giới thiệu các món ăn khá là đặc sắc vừa gọi cho Tô Minh và Quý Thanh Hòa. Cả hai đều nghe một cách thích thú.
"Mịa! Thằng chó Ngô Lập Tàng kia đúng là may thật!", Hoàng Vĩnh Lãnh buồn bực, hết sức khó chịu, đồ ăn và rượu trên bàn cũng trở nên nhạt nhách, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ngô Lập Tàng.
"Tiền bối, làm ông thất vọng rồi, tôi không bằng cô ta", Dương Triều cũng cảm thấy được tâm trạng phập phồng của Hoàng Vĩnh Lãnh, áy náy nói.
"Không bằng thì không bằng thôi, không sao", Hoàng Vĩnh Lãnh miệng nói một đàng, lòng nghĩ một nẻo.
Chẳng mấy chốc.
Đồ ăn đã được bưng lên.
Sắc hương đều đủ.
Vịt hấp nước trà bảy màu! Chân thỏ nướng hạt dẻ! Cá kiếm hấp cách thủy... Tổng cộng sáu món.
Đều là những món mà Tô Minh và Quý Thanh Hòa chưa từng ăn.
Hai người không chút khách sáo, bắt đầu ăn.
Ban đầu còn tưởng rằng Quý Thanh Hòa là con gái, đúng hơn là nữ thần, chắc hẳn cách ăn uống sẽ rất tao nhã, ai ngờ lại ngấu nghiến như đàn ông, thậm chí còn uống chút rượu. Điều đó khiến Tô Minh hết sức kinh ngạc, rồi anh lại càng thấy thích tích cách trái ngược này của Quý Thanh Hòa hơn. Trông rất thú vị, không phải sao? Một cô gái đầy câu đố?
Ngô Lập Tàng rót rượu cho Tô Minh và Quý Thanh Hòa, đôi khi nhấp một ngụm, rồi kể một vài câu chuyện thú vị cho cả hai nghe.
Trông hết sức nhẹ nhàng thoải mái.
Bên kia, Hoàng Vĩnh Lãnh lại tính dẫn Dương Triều rời khỏi, cả người bức bối, trong lòng càng ngày càng ghen tỵ.
Đúng lúc này.
"Mời cậu Cổ vào", một cô gái tiếp khách vừa kính cẩn lại hơi nịnh nọt, thậm chí là có chút nghiêm túc lên tiếng.