Đồng thời, Tô Minh sờ vòng tay Ma La Kiếm trên cổ tay.
Sau đó!
Trong sự yên tĩnh đó…
Chiếc vòng nhanh chóng hóa thành một thanh kiếm.
Một thanh kiếm có thể nuốt trời, giam đất, giết thần! Một thanh kiếm được Tô Minh cầm trong tay! Ma La Kiếm!
Giống như không gian, thời gian đều được tăng cấp, tất cả mọi người từ trên xuống dưới Linh Võ tràng đều giống như lập tức bị phong hoá.
Giống Lâm Chân Võ, bây giờ những người đang ở cảnh giới Chân Vương như Tiêu Dẫn chỉ có một suy nghĩ: bọn họ dường như đã bị thu nhỏ lại cả tỷ lần chỉ trong tích tắc, trở thành những con kiến nhỏ hơn cả hạt bụi, lúc nào cũng có thể hóa thành hư vô cùng với thế giới.
Thậm chí bọn họ không thể ngẩng đầu nhìn về phía Ma La Kiếm một lần.
Bởi vì, trực giác nói với bọn họ, chỉ cần nhìn nó, thần hồn của bọn họ đều có thể bị ám ảnh sợ hãi vĩnh viễn, tâm cảnh có thể vỡ vụn hoàn toàn, con đường võ đạo có thể hoàn toàn biến mất.
Rốt cuộc thanh kiếm kia là sự tồn tại gì chứ?
Như là không thể dùng cấp bậc để phán đoán được.
Cứ như là một sự tồn tại vô địch.
Giờ phút này, toàn bộ các tầng của Linh Võ thành đều đang thần phục, cầu nguyện, tất cả các tầng đều đang run rẩy, chấn động.
Trên trời, lớp bình phong che chở đã vỡ vụn. Phải biết rằng, lớp bình phong che chở bầu trời ấy chính là mánh khóe Tư Thiên Cẩm lấy được từ chỗ của Tư chủ Tư Nam Quân, nó là một mánh khoé khá đáng sợ.
Có lẽ, dùng một vài công kích kinh khủng có thể đánh vỡ một đoạn ngắn, thu hẹp độ rộng, nhưng muốn đánh vỡ toàn bộ lớp bình phong này thì độ khó vô cùng cao.
Nhưng chỉ dựa vào một thanh kiếm, còn chưa động kiếm, chỉ bằng khí tức trên thân kiếm đã ung dung phá vỡ lớp bình phong ấy.
Thật đáng sợ.
Thậm chí, nhìn kỹ thì cả bầu trời đã bắt đầu suy yếu rồi, đều dần dần thoái hoá về hướng không gian hỗn độn khi trời đất chưa tách ra.
“Gì đây?”, Tư Thiên Cẩm nổi da gà.
Cô ta chưa bao giờ cảm nhận được mùi vị chết chóc rõ ràng như vậy.
Quá rõ ràng.
Giống như cô ta đã tiến vào địa ngục tử vong.
Trên tay cô ta cũng có kiếm, còn là bảo bối đã đạt tới cấp bậc bán bộ Chân Khí nữa. Thế nhưng, lúc này, thanh kiếm ấy đã gãy lìa vì sợ hãi.
Tư Thiên Cẩm nào dám suy nghĩ gì khác nữa chứ?