Đại điện khá xa hoa, xuyên suốt một đại điện khổng lồ như vậy đều được xây dựng từ các vật liệu trân quý như gạch vàng, thạch anh tím…
Bên cạnh đó, rõ ràng đại điện Chúng Sinh ít nhất được bao quanh bởi hàng vạn trận pháp.
Nhìn từ xa, ngọc lưu ly của đại điện phản chiếu ánh sáng bảy màu lộng lẫy, tràn ngập hơi thở võ đạo biến hóa kỳ ảo dao động trầm bổng tỏa ra từ đại điện Chúng Sinh.
Nếu là người sở hữu thiên phú võ đạo cao, chỉ cần ngồi xếp bằng tu luyện trước cửa đại điện này, lâu dần cũng sẽ lĩnh ngộ được rất nhiều điều.
Ngoài ra, vào lúc này Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn còn cảm nhận được nguy hiểm, mùi vị nguy hiểm nồng đặc.
Đặc biệt là Mạc Thanh Nhạn với thực lực tương đối yếu, mùi nguy hiểm đang khóa chặt cô như kêu gào đòi mạng, may mắn thay có Tô Minh cạnh bên nắm chặt lấy tay nhỏ của cô, âm thầm vận chuyển tiên nguyên vào cơ thể cô mới miễn cưỡng chống đỡ nổi.
Cả hai quay đầu nhìn về phía nguồn gốc của luồng khí nguy hiểm kia, lại thấy đó là hai con hồn thú khổng lồ đang lượn vòng ở bên trái và bên phải lối vào đại điện Chúng Sinh.
Hai con hồn thú này, một con toàn thân đen kịt, có răng nanh và năm móng vuốt, đầu sư tử, đuôi cá, móng chồn, trên mình phủ kín gai nhọn như nhím, tỏa ra sắc lạnh âm u. Mắt của nó rất đặc biệt, chỉ có một mắt nằm ở chính giữa trán, con mắt đó có viền ngoài màu đỏ, lớp giữa màu đen, bên trong là thuần màu trắng, tầng tầng lớp lớp con ngươi khiến người ta không dám nhìn trực diện, tương đối đáng sợ.
Con hồn thú còn lại thì mặt người, đuôi mèo, thân lợn cùng một chiếc đuôi khá chói mắt với ngọn lửa màu lục lam vẫn luôn rực cháy trên đó. Toàn thân nó khoác lên màu trắng sữa, nhưng nếu nhìn kỹ dường như lại biến thành màu lam, quan sát cẩn thận một lượt lại thành màu tím, màu sắc không giống nhau, thậm chí nhìn một hồi con hồn thú này lại dường như đã ẩn thân biến mất, kì dị tới cực điểm.
Bị hai con hồn thú này nhìn chằm chằm, dù Mạc Thanh Nhạn được Tô Minh nắm lấy tay nhỏ nhưng lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi từ lúc nào không hay.
“Két két…”, cùng lúc đó, cánh cửa của đại điện Chúng Sinh bắt đầu đóng lại, chậm rãi chuyển động.
“Tô Minh, nếu cửa này đóng lại, có phải chúng ta sẽ không thể tiến vào nữa không?”, Mạc Thanh Nhạn thấp giọng hỏi, vừa nói cô càng dựa gần vào Tô Minh hơn, chỉ khi dựa sát vào anh, đến một môi trường xa lạ như vậy, bị hai con hồn thú nhìn chòng chọc mới có một cảm giác an toàn nhất định.
Tô Minh nhìn thật sâu vào hai con yêu thú kia, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Mạc Thanh Nhạn, vừa đi về phía đại điện Chúng Sinh, vừa không hèn mọn mà hắng giọng nói lớn: “Hai người chúng tôi là đệ tử của thái thượng trưởng lão Diễm Huyền Kình, đến đây dự tiệc, mong rằng đừng đóng cửa lúc này”.
Lời này vừa vang lên.
Hai thân hình cao to, vốn chỉ tùy ý nhìn Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn nhưng lúc này lại trực tiếp đứng dậy. Thân hình cao to như tòa nhà trăm tầng khiến người khác khiếp sợ, con ngươi cứ nhìn chằm chằm vào Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn, dường như hơi thở cũng toát ra khí tức và ngọn lửa hủy diệt khiến người khác ớn lạnh. Dường như bất cứ lúc nào cũng định ra tay giết chết đám Tô Minh.
Cánh cửa đại điện của Chúng Sinh các đang đóng lại thì lúc này cũng dừng lại.
Rất nhanh, Tô Minh dẫn theo Mạc Thanh Nhạn đến trước cửa đại điện Chúng Sinh, dường như đang đối mặt với hai con hồn thú. Tô Minh thì mặt không biến sắc, dường như không có thay đổi cảm xúc; còn Mạc Thanh Nhạn không ngừng run rẩy, cố ý không nhìn thẳng vào hai con hồn thú.
Một giây sau, Tô Minh dẫn Mạc Thanh Nhạn đi vào đại điện.
Vừa bước vào thì như bước vào một thế giới khác.