“Quan Y Tiên? Rất có tiếng sao?”, Tô Minh thật sự cảm thấy rất kỳ lạ, lẩm bẩm một câu, dù gì, bản thân anh cũng vô cùng lợi hại trên con đường y đạo.
Câu lẩm bẩm này của Tô Minh, lại bị Quan Khuynh Thành nghe được.
“Anh không biết tới cái tên Quan Khuynh Thành sao?”, Quan Khuynh Thành nhìn về phía Tô Minh, lạnh lùng nói.
“Không phải”, Tô Minh lắc đầu.
“Là chưa nghe qua, hay là không dám thừa nhận?”, Quan Khuynh Thành hừ một tiếng, tỏ ý không vui.
Cô không tin ở thế giới Tiểu Thiên này lại có người không biết tới mình.
Cả Giang Tiễn, Gia Cát Dịch và Vân Thuỵ đều nhìn về phía Tô Minh, tuy không tỏ ý thù địch, thế nhưng từ tận đáy lòng lại cảm thấy không vui, chưa nghe tới cái tên Quan Khuynh Thành?
Sao có thể chứ?
Cố ý không thừa nhận thì có?
“Được rồi, cứu người quan trọng hơn, bé Quan, cháu có cần phần thưởng tinh huyết cự thú tiền sử không?”, Vũ Bất Bại vội vã nói, trong lòng cũng cảm thấy bất lực, vốn dĩ, Tô Minh tài giỏi như vậy, ông ta cũng cảm thấy khá ưng, định tác hợp cho Tô Minh và Quan Khuynh Thành, nào ngờ.
Nghĩ thôi cũng thấy mệt tim rồi.
“Tinh huyết cự thú tiền sử?”, ánh mắt Tô Minh chợt sáng lên, bất giác nhìn về phía Vũ Bất Bại: “Tiền bối, thù lao cứu người là tinh huyết cự thú tiền sử?”
Tô Minh trở nên nhiệt tình.
Vì đây là đồ tốt.
Nhất là khi trong người Tô Minh đã có thần huyết và kho tàng huyết mạch.
Nếu như có được tinh huyết cự thú tiền sử, chắc chắn sẽ có được rất nhiều lợi ích.
“Đúng thế”, Vũ Bất Bại gật đầu, có chút hiếu kỳ nhìn về phía Tô Minh, không biết ý của Tô Minh.
“Tôi cũng là Y Giả, nếu như cô Quan không chữa được, tôi có thể thử chữa được không, tôi rất có hứng thú với huyết tinh cự thú tiền sử”, Tô Minh nghiên túc nói.
Chỉ là, anh vừa nói xong, không cần nói tới Quan Khuynh Thành, Vân Thuỵ, Gia Cát Dịch, Giang Tiễn, mà ngay cả Vũ Bất Bại cũng ngây người ra.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy tai mình sắp bị mấy lời nói khoác làm cho nổ tung.
Đã từng thấy nhiều người không biết xấu hổ là gì, nhưng chưa thấy ai lại đứt hẳn dây thần kinh xấu hổ như vậy!
Đúng là cạn lời.