Hàng trăm triệu con mắt đổ dồn về phía Tử Hoàn, lại thấy hắn là sự tồn tại thuộc cấp bán bộ Văn Đạo.
Mà hắn cũng miễn cường có thể được coi là thế hệ trẻ.
Thế hệ thanh niên với cảnh giới bán bộ Văn Đạo.
Là một điều điên rồ nhường nào?!!!
Đây quả là một yêu nghiệt đỉnh cấp trong đỉnh cấp của toàn bộ thế giới Đại Thiên, chỉ là ngày thường không xuất thế mà thôi.
Tử Hoàn sải bước.
Đột nhiên, khí tức khí huyết khủng bố chấn động...
Không ít tu giả võ đạo có thực lực hơi yếu kém tựa gần đó đều trực tiếp nôn ra máu lùi lại.
Tử Hoàn đi tới trước tấm bia đá màu tím, liếc mắt nhìn Tô Minh và Triệu Diễm một cách thích thú, tùy ý khịt mũi một tiếng, sau đó cũng thu chân ngồi xuống.
Cùng lúc đó, có hai ông già của tộc Tử Huyết Ma Hổ lặng lẽ xuất hiện, đứng phía sau Tử Hoàn, hiển nhiên là người bảo vệ cho hắn, hai người này thật kinh khủng, vậy mà là cường giả cảnh giới Văn Đạo tầng bảy tầng tám!!!
Khiến người khác phải kinh hãi không thôi.
Tiếp đó ngày thứ tư đã đến.
“Tử Hoàn, yêu thú của tộc Hoang Thần của cậu, cái mũi luôn tiện dụng như vậy”.
Một giọng nói dịu dàng bỗng vang lên.
Sau đó chính là tỏa ra sự gian ác, khiến người ta phải ghê tởm cùng khí tức nguy hiểm như khiến người khác rơi vào hầm băng, che phủ mà tới.
Sau đó một người thanh niên thân khoác áo choàng hai màu đen đỏ, cưỡi trên một con bò chột mắt toàn thân thấm đẫm máu tươi hạ xuống từ trên trời.
Sau lưng người thanh niên đó đeo một thanh loan đoan màu máu khủng bố lạnh lẽo.
“Thất Điện Tử cũng tới rồi?”, Tử Hoàn mở mắt, liếc người vừa tới một cái, khẽ hừ một tiếng, rõ ràng quan hệ giữa hắn và đối phương không hề tốt, thậm chí có thể gọi là đối thủ.
Thất Điện Tử????
Tử Hoàn gọi đối phương như vậy lại làm cho rất nhiều người đang có mặt phải giật mình kinh hãi, cả người cứng đờ lại.
Bởi vì dám dùng cách xưng hô Thất Điện Tử này.
Chỉ có Điện Tử của Hoàng Tuyền Điện.
Hoàng Tuyền Điện, từ thời cổ đại tới nay phân thành chín điện thờ.
Mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất, trấn áp cả một thời đại.