Rất nhanh, Thẩm Hạc Quang nhận được thông tin của Thẩm Mộc.
Sau đó…
“Không…!”, Thẩm Hạc Quang hét lên rồi sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, một tay ôm ngực, máu tươi phụt ra.
“Không thể nào!”, Thẩm Hạc Quang thất thần, nụ cười đầy thê thảm.
“Ông à! Xảy ra chuyện gì vậy! Ông đừng dọa tôi chứ…”, Lý Tiên Chi sốt sắng hỏi, vội lấy khăn ra lau máu trên miệng Thẩm Hạc Quang.
“Gia chủ! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, đại trưởng lão cũng hỏi.
Ngay cả Mộ Dung Yêu cũng thấy ‘hứng thú’ mà nhìn về phía Thẩm Hạc Quang.
“Dật Nhi! Dật Nhi của tôi! Dật Nhi của tôi!”, Thẩm Hạc Quang lớn tiếng gào thét, nước mắt tuôn rơi, khí tức toàn thân sục sôi, như sắp rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma…
“Dật Nhi…”, Lý Tiên Chi ngây người ra, sau đó ngất đi.
Còn đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão của nhà họ Thẩm cũng lắc đầu mạnh, nói: “Không thể nào! Có ông Mộc ở đó thì có kẻ nào có thể giết được cậu chủ chứ?”
Sắc mặt Mộ Dung Yêu càng trở nên kỳ dị.
Thẩm Dật chết rồi?
Hơn nữa lại chết khi có sự bảo vệ của Thẩm Mộc, vị trưởng lão nhiều đời của nhà họ Thẩm?
Cô ta cũng hiểu biết vài phần về Thẩm Mộc, đó là người có thực lực vô cùng mạnh.
Ngay cả cô ta cũng không dám chắc là hiện giờ mình có thể đánh bại được ông ta hay không?
Về lý mà nói thì hiện giờ không có kẻ nào có thể giết chết Thẩm Dật ngay trước mặt Thẩm Mộc được.
Kỳ lạ thật!
“Đối phương không những giết chết Dật Nhi mà hắn còn có hậu thuẫn khủng khiếp. Năm nay hắn mới 21 tuổi, lại còn ép ông Mộc phải dẫn đường đến nhà họ Thẩm, dường như muốn diệt cả gia tộc chúng ta”, Thẩm Hạc Quang cắn răng, giọng nói khàn khàn, oán hận.
Lời nói vừa dứt thì ba vị trưởng lão còn lại như hóa đá, cứ tưởng tai mình cứ vấn đề.
Sao có thể thế được?
Lại còn có người dám đánh đến nhà họ Thẩm ư?
Từ lúc lập nhà họ Thẩm đến nay, chưa từng có ai dám có ý đó cả?
Kể cả là Hoàng Cực cung thì cũng phải nghĩ kỹ xem có dám đánh đến nhà họ Thẩm không?
“Kích hoạt lệnh gia chủ, triệu tập tất cả cường giả nhà họ Thẩm ở bên ngoài quay về nhà họ Thẩm trong thời gian sớm nhất. Còn nữa, hãy kích hoạt gia tộc hộ thần trận!”, Thẩm Hạc Quang lên tiếng nói. Ông ta đã cố gắng bình tĩnh lắm rồi nhưng tia máu trong mắt đã chứa đầy sát khí oán hận và lạnh băng khiến người khác khiếp sợ. Chỉ có điều, ông ta giấu được khá kỹ.