“Quả nhiên là nhà họ Diệp! Chết tiệt! Lại là thằng khốn Tô Minh đó”, mặt Lam Lại co rúm lại: “Thằng đó muốn dìm chết nhà họ Lam chúng ta sao?”
Nói xong, Lam Lại lại trầm ngâm.
Trước đó nhà họ Lam, nhà Công Tôn, nhà họ Cơ và nhà họ Ngụy đã bàn bạc ổn thỏa cách đối phó với Tô Minh và nhà họ Diệp.
Nhưng kế hoạch đó sẽ diễn ra trong buổi giao lưu viện võ đạo của tám gia tộc lớn trong năm nay, vẫn còn cách hẳn nửa tháng nữa.
Hiện giờ nhà họ Diệp và Tô Minh ra tay rồi, vậy thì sao nhà họ Lam có thể đợi đến lúc đó?
“Gia chủ! Bây… Bây giờ phải làm thế nào ạ? Vốn nhà họ Diệp đã có dự trù rồi, nhà họ Lam chúng ta không trụ nổi đâu”, Lam Thủ Phong nhỏ giọng nói.
Ánh mắt Lam Lại sáng lên, dường như đang do dự.
Đi cầu cứu nhà họ Cơ, nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy sao?
Không được!
Trên thực tế mặc dù mấy nhà này là đồng minh nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi, họ sẽ không bao giờ lấy tiền ra cứu nhà họ Lam được.
“Mẹ kiếp! Liều thôi! Nhà họ Diệp! Tô Minh! Tất cả đều tại chúng mày ép tao đấy nhé. Đi liên hệ với nhà họ Hồng, nói cho cậu chủ nhà họ Hồng về thông tin Tô Minh cướp mất Lam Tuyết”, Lam Lại rống lên.
“Chuyện này…”, sắc mặt của đám con cháu chi trưởng nhà họ Lam đều biến đổi.
Đúng là điên thật rồi!
Nếu thông tin này mà đến tai nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn thì chắc chắn cậu chủ nhà họ Hồng không tha cho Tô Minh, nhưng chắc chắn nhà họ Lam cũng sẽ không thoát được…