Vũ Bất Bại nhíu mày: "Bé Quan, cháu đã từng suy nghĩ qua chưa, phần tình cảm này của cháu đối với Tô Minh mà nói, có lẽ là không gánh nổi không, suy cho cùng, một khi bị bố cháu biết được, ông ấy chỉ tùy ý phái vài người đến thôi liền có thể khiến tên nhóc họ Tô đó muôn đời muôn kiếp không trở lại được".
Sắc mặt Quan Khuynh Thành càng thêm chút tái nhợt.
Đây cũng chính là điều mà cô đang lo lắng.
"Cháu tạm thời sẽ không rời khỏi thế giới Tiểu Thiên, có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày đó, cháu không muốn rời xa anh Tô", Quan Khuynh Thành cắn đôi môi đỏ mọng đáp.
"Kéo dài cũng không phải là cách, hơn nữa, hiện tại nói những thứ này cũng đều là dư thừa, rốt cục khả năng tên nhóc họ Tô đó có thể sống sót thoát ra khỏi làng Mai Cốt là rất nhỏ", Vũ Bất Bại thở dài.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Rất nhanh.
Hơn mười ngày trôi qua.
Cách tiệc trà Ẩn Vân cũng không còn mấy ngày nữa.
Tô Minh vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
"Ài", Vũ Bất Bại ngày này thở dài một hơi, hoàn toàn thất vọng.
Đã hơn 10 ngày.
Lời truyền dạy của tổ tiên không thể nào sai.
Tô Minh đã không thể trở ra nữa.
Không còn hy vọng rồi.
Điều kỳ diệu trong lòng vẫn luôn kỳ vọng không hề xuất hiện.
"Nhị trưởng lão, bắt tay vào sắp xếp người đồng hành nam cho Thanh Thanh thôi", Vũ Bất Bại nhìn hướng Vũ Bất Hoặc nói.
Vốn dĩ là chuẩn bị để Tô Minh đi cùng Vân Thanh Thanh.
"Lập Thanh?", Vũ Bất Hoặc thoáng do dự rồi nở nụ cười khổ hỏi.
Cũng chỉ còn Vũ Lập Thanh.
Về phần những thành niên còn lại của Võ Tông, cách biệt quá xa, đến tiệc trà cũng chỉ tự rước lấy xấu mặt mà thôi.
"Không được".
"Tôi không đi".
Vũ Bất Bại cùng Vũ Lập Thanh đồng thời lên tiếng.
"Vậy phải làm thế nào?", Vũ Bất Hoặc phiền muộn.
"Tới Võ Ngục dẫn Vũ Minh Tồn tới đây", Vũ Bất Bại đáp.
Cái gì???
Lời này của Vũ Bất Bại vừa vang lên.
Trong nháy mắt hiện trường rơi vào im lặng.