Trong tiếng cười đó là sự đắc ý, là vẻ bỡn cợt.
Tống Cẩm Phồn đâu thể ngờ, Tô Minh chính là người mà Ngô Lập Thần từng ví như thần tiên.
Vui quá đi!
Nhớ lại trước đó Ngô Lập Thần nói Tô Minh hết lời mà giờ đây người ta xuất hiện ngay trước mặt, đúng là buồn cười!
“Mẹ ơi! Sao mẹ không nói gì cả thế?”, Tống Cẩm Phồn liếc mắt nói với Mục Thanh Hoa.
Mục Thanh Hoa run rẩy, tay run rẩy gắp thức ăn cho Tô Minh: “Cậu Tô! Ăn thức ăn đi chứ! Món đậu phụ này ngon lắm đấy”.
“Cảm ơn cô”, Tô Minh cười nói. Anh cũng không phải quá ghét Mục Thanh Hoa. Anh từng gặp rất nhiều người ton hót nịnh bợ nhưng Mục Thanh Hoa không đến nỗi quá đáng quá. Hơn nữa, nể mặt Tống Cẩm Phồn nên anh cũng không thể trở mặt được.
Lúc này Mục Thanh Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thấy chấn động, sợ hãi và giờ đây là vui mừng.
Không ngờ bạn trai của con gái mình lại là Tô Minh! Đúng là một bước lên tiên rồi!
“Anh Tô! Chị dâu! Tôi xin kính hai người một ly”, Lâm Đình bắt đầu mời rượu.
Tô Minh và Tống Cẩm Phồn cũng rất nể mặt Lâm Đình, Tống Cẩm Phồn còn dùng trà thay rượu mời lại.
“Anh Tô! Chị dâu! Trước đây tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn. Tôi… Tôi xin kính hai người một ly”, Lâm Đình uống xong thì Ngô Lập Thần cũng vội mời rượu. Hắn ta cảm thấy vô cùng căng thẳng, trên mặt toát hết mồ hôi, hơn nữa còn tát mạnh vào mặt mình một cái.
Nghĩ lại trước đó mình giả bộ trước mặt Tô Minh, thậm chí còn chế giễu Tô Minh thì lúc này đã cảm thấy lạnh hết sống lưng. Cũng may Tô Minh không thèm chấp, nếu không thì mình đã chết từ lâu rồi.
Tô Minh là người đã giết chết Thẩm Tịch, Ngô Lập Thần cũng coi như cậu chủ có tiếng ở Ma Thành nhưng còn kém xa Thẩm Tịch.
“Anh gọi tôi là chị dâu á?”, Tống Cẩm Phồn hỏi với giọng bỡn cợt. Tên Ngô Lập Thần này thú vị thật, lại cung kính gọi mình là chị dâu cơ đấy. Ha ha! Chẳng phải hôm nay hắn ta đến xem mặt rồi muốn đính hôn với mình sao?