Vội vàng dập đầu với Tô Minh nói: "Phò mã, tôi... tôi thật sự không biết thân phận của người, mong người tha lỗi cho Ngọc Chi, nếu như người thật sự tức giận, người đánh Ngọc Chi, giết Ngọc Chi cũng được, chỉ xin... xin người đừng trách tội lên đầu gia tộc của tôi! Cầu xin người!"
Tô Minh mông lung.
Bản thân anh hình như từ đầu đến cuối cũng không có ý định làm gì Liên Ngọc Chi nhỉ?
Bằng không với thực lực của anh thì bây giờ Liên Ngọc Chi còn có thể sống được sao?
Lại còn trách tội lên người nhà? Cái quái gì vậy? Anh lúc nào nói muốn trách tội lên người nhà của cô ta chứ? Quá cẩn thận rồi, nhát gan quá! Hơn nữa còn có chút chứng ảo tưởng nữa.
"Được rồi, đứng lên đi", Quan Khuynh Thành nghiêm giọng nói, ẩn chứa ra lệnh trong giọng nói.
Lập tức, Liên Ngọc Chi không dám không đứng lên.
Nhưng cho dù đứng lên thì vẫn run run rẩy rẩy, thậm chí còn cầu xin khổ sở và cẩn thận dè dặt, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn về phía mấy người Ngư Dung Băng, nói: "Xin... xin lỗi, tôi không biết, tôi..."
Bốn người Ngư Dung Băng hoàn toàn không biết nói gì, bị sự xoay ngược bất thình thình xảy ra làm cho có cảm giác như đang nằm mơ.
Trong lòng Liên Ngọc Chi lại mơ hồ.
Bạn trai của Cửa công chúa? Vậy chính là phò mã rồi?
Sau đó, phò mã không chỉ có một mình Cửu công chúa mà còn có mấy người Ngư Dung Băng... một chân đạp bao nhiêu cái thuyền đây.
Điều quan tọng là phò mã còn quang minh chính đại, không hề giấu diếm Cửu công chúa.
Không hiểu.
Hoàn toàn không hiểu.
Còn nữa, những thanh niên tài tuấn theo đuổi Cửu Công Chúa quá nhiều quá nhiều người ưu tú hơn Tô Minh! Cửu công chúa đều không thèm để ý, sao lại để ý một phò mã đến từ thế giới Tiểu Thiên chứ?
Hơn nữa không phải Cửu công chúa đã có một hôn ước rồi sao?
Trong lòng Liên Ngọc Chi như sóng cuộn biển gầm.
Một bên, những người có địa vị cao của học viện Linh Võ cũng được, học viên cũng xong, tất cả mọi người đều hóa đá hơn cả hóa đá, yên lặng như tờ, ánh mắt như muốn lòi ra ngoài, con ngươi điên cuồng trợn trừng như muốn nứt toác ra, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, Quan Khuynh Thành, Liên Ngọc Chi như tên ngốc, không chút nhúc nhích.
Tống Kình Thương tim đập như muốn nhảy ra ngoài!