Ông ta cũng muốn chia một chén canh.
Rất khôn ngoan.
“Có thêm bổn tọa nữa, mèo chó gì đó, cũng dám tới thành Liên Minh gây gổ, thứ không biết sống chết!”, sau khi tông chủ Cửu Phong mở miệng, lại thêm một người trung niên mặc áo bào tím, cầm nhuyễn kiếm, da ngăm đen, cặp mắt rất sáng cũng lên tiếng, lại không chút kiêng kị, giơ nhuyễn kiếm trong tay, chỉ vào Tô Minh.
“Ha ha ha, tông chủ Nhiên Tịnh, cảm ơn!”, Tông chủ Thiên La hoàn toàn thả lỏng, thậm chí, đứng ở giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Tô Minh, ánh mắt cũng biến thành vẻ nghiền ngẫm.
Thế cờ đã xoay chuyển ngược lại rồi, không phải sao?
Có lúc, cũng không phải chỉ một mình cậu mạnh mẽ thì cậu không cần kiêng kị gì.
Quá kiêu ngạo, sẽ phải trả cái giá đắt.
Một khắc sau.
Chỉ trong chớp mắt, tông chủ Thiên La, tông chủ Cửu Phong, tông chủ Nhiên Tịnh, tông chủ Vân Nhai, tông chủ Thiên Phương và tông chủ Thiên Khiếm – sáu người – đứng ở sáu hướng khác nhau, bao vây phong tỏa Tô Minh.
Đáng sợ!
Phải biết rằng, sáu người này đều thuộc cấp bậc bá chủ của nền văn minh cấp tám.
Tông chủ Thiên La chính là cảnh giới Tru Thần tầng thứ chín.
Mà năm người còn lại cũng đều là cảnh giới Tru Thần tầng thứ chín.
Không chỉ có vậy, sáu người này còn đeo trên mình rất nhiều lá bài chưa lật và nội tình của sáu nền văn minh cấp tám cao cấp nhất. Giới hạn chiến đấu cụ thể đáng sợ đến thế nào, không ai biết được.
Nhưng có thể xác định được rằng, sáu người này hợp lực lại, sợ là không ai địch nổi.
Trên thực tế, đâu chỉ sáu người này, xung quanh còn có sáu bảy minh chủ liên minh nữa.
Giờ phút này, ánh mắt sáu bảy minh chủ kia cũng lóe lên, đều có ý muốn gia nhập giết chết Tô Minh, dù sao thì cũng thấy được anh phải chết chẳng thể nghi ngờ. Ở đây có đào có thể hái, có ai mà không muốn chia phần chứ? Đáng tiếc, cuối cùng bọn họ vẫn không lên tiếng, bởi sáu bảy người còn lại không hợp với tông chủ Thiên La, không tính là kẻ địch, nhưng cũng có mâu thuẫn lợi ích. Bọn họ không thể nào muối mặt đi giúp tông chủ Thiên La được, sự tồn tại cấp bậc bá chủ phải có lập trường, cũng phải có mặt mũi.
“Nên… Nên… Nên làm cái gì đây?”, phía dưới, Diệp Mộ Cẩn, Mạc Thanh Nhạn đã trắng bệch cả mặt, vô cùng luống cuống.
Mà đám người Bạch Bào, Vương Hiếm Hiện cũng đều ủ rũ, không cam lòng, tức giận. Rõ ràng tông chủ Thiên La không phải đối thủ của Tô Minh, nhưng lúc này ván cờ đã đổi chiều rồi!
Quá không công bằng.
Ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy ít địch nhiều?
Còn có liêm sỉ nữa không?
Đáng tiếc, thế giới võ đạo luôn luôn lấy kết quả làm chủ đạo, người thắng cuộc sẽ được tôn sùng, không hề để ý đến quá trình.