"Tô Minh, đến để bái sơn!", tiếp theo, Tô Minh quát lên, giọng nói trầm bổng, chấn động cả Tiên Âm Cốc, truyền vào trong tai của từng người trong Tiên Âm Cốc.
"Xuy..."
Cửa vào của Tiên Âm Cốc đột nhiên mở ra, hoàn toàn mở ra.
Đập vào mắt là toàn bộ người của Tiên Âm Cốc đang xếp hàng thẳng tắp trật tự tại quảng tường Tiên Âm. Cách chỗ Tô Minh đang đứng trước cửa khoảng chừng trăm mét.
Người đứng đầu trên dưới vạn người của Tiên Âm Cốc đó chính là một người phụ nữ một thân áo đỏ, người phụ nữ vẫn còn tương đối xinh đẹp, nhất là sự phong tình và hương vị trưởng thành đó.
Người phụ nữ chính là nữ thần trong mộng của thế hệ các cường giả thế lực ẩn thế đời trước, Mạt Thính Vũ.
Trước mắt quần chúng, Mạt Thính Vũ nhìn về phía Tô Minh: "Con trai Mạt Cầu của tôi đã chết trong tay cậu đúng không?"
Sâu trong đôi mắt xa thẳm đó của Mạt Thính Vũ trần ngập sát sý và lạnh thấu xương.
"Không sai", Tô Minh gật đầu, cầm trong tay Long Ngục kiếm đi về phía trước: "Tôi, Tô Minh, đến bái sơn, không biết Mạt cốc chủ muốn phái ai ra chiến đầu tiên đây?"
Cái gọi là tới bái sơn đó chính là một người một kiếm lên núi khiêu chiến, không màng sống chết, không chết không ngừng.
"Cậu Tô xem ra rất tự tin nhỉ? Tiên Âm Cốc phái ai ra cậu Tô đều có thể tiếp sao?", Mạt Thính Vũ thản nhiên hỏi, trong giọng nói dửng dưng đó có mùi vị châm biếm.
"Ai đến cũng không từ chối", Tô Minh giơ Long Ngục kiếm trong tay lên chỉ về phía Mạt Thính Vũ.
Không khí lúc này trên cả đảo Tiên Âm đã nóng lên rồi, hàng loạt ánh mắt từ căng thẳng đến hưng phấn đều nhìn chằm chằm vào Tô Minh và Mạt Thính Vũ.
"Ai đến cũng không từ chối ư? Ha ha, lão tổ, đến lượt người xuất hiện rồi", giọng nói của Mạt Thính Vũ đột nhiên phóng đại lên.
Vừa dứt lời.
"Ầm..."
Chỉ cảm thấy cả đảo Tiên Âm đang rung lắc dữ đội, tựa như phải chịu một chùy của thiên địa nện xuống vậy, cả Tiên Âm đảo dường như đang có xu hướng tách ra.
Linh khí vốn đang xuôi dòng rõ ràng nồng đậm trong không khí lúc này đều lập tức dừng lại, rồi bị chấn vỡ nát.
Không gian bên trên đảo Tiên Âm cũng lập tức trở nên hỗn độn, ranh giới rõ ràng giữa hư không và thực không dường như gặp phải lực lượng cực mạnh, bị cỗ lực lượng cường đại này uốn cong lại với nhau.
Sự dập dềnh hỗn độn mang lại cho người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm và khó thở.
Nhất thời, những cường giả đến từ các thế lực ẩn thế trên đảo Tiên Âm đều không hiểu sao lại rụt cổ, đều có cảm giác nguy hiểm không nói ra được thành lời.