Ngoài bán những vật mới lạ và cách thức bán cũng đặc biệt, Tô Minh còn chú ý được những người trong thành này đều có thực lực không hề thấp. Thậm chí có thể nói là rất mạnh.
Nhìn một cái thì gần như không có ai dưới cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát.
Cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát ở đây có thể coi là thực lực đáng gờm.
Dù sao thì trên thực tế, thể tu luôn không có phân chia cảnh giới cụ thể.
Thậm chí còn có cả cảnh giới Bách Chiến Siêu Thoát, nhưng không hề nhìn thấy có ai ở cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát.
Trong lúc Tô Minh đang quan sát những người khác với ánh mắt tò mò như đứa trẻ thì trên thực tế cũng có nhiều người đang chú ý đến anh.
Lý do rất đơn giản, bởi vì Tô Minh quá đặc biệt.
Đặc biệt là cách ăn mặc của anh, cả vẻ sáng sủa tuấn tú thu hút ánh nhìn. Mặc dù không phải kiểu ẻo lả đàn bà nhưng không hề giống với những thể tu với dáng vẻ cao to vạm vỡ, để lộ cơ bắp cuồn cuộn trên hai cánh tay.
Ngoài ra còn có một điểm đặc biệt chính là tuổi của Tô Minh. Bởi vì trong thế giới võ đạo, tuổi tác có thể cảm nhận qua khí tức. Vừa nhìn đã có thể nhìn ra, Tô Minh là người thanh niên chưa đến 30 tuổi.
Vì vậy, Tô Minh đi trên phố đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.
“Xin hỏi người anh em! Đi hướng nào có thể đến chỗ của chuông Kiếp?”, dạo một vòng trên đường phố cũng coi như lấp đầy vẻ tò mò, Tô Minh chặn một người đi đường lại rồi chắp tay hỏi.
Người đi đường đó cao tầm 2m, sau lưng đeo một chiếc búa nặng trĩu, đôi mắt to và lông mày đậm.
Người này bị Tô Minh chặn lại thì hếch mắt lên rồi nói: “Thuận theo chợ Tây này rồi đi về phía trước, đi đến giữa đường thì chính là đài Võ Kiếp- nơi treo chuông Kiếp”.
“Cảm ơn!”, Tô Minh nói.
“Người anh em! Cậu còn ít tuổi, bao nhiêu nơi không đi, sao lại đến thành Kiếp làm gì thế? Huống hồ cậu còn là một khí tu”, người đàn ông thân hình cao to khá nhiệt tình chứ không thô lỗ như dáng vẻ bề ngoài. Gã thấy Tô Minh hỏi đường nên hỏi lại, thậm chí còn nhắc nhở: “Nếu đến đó xem kịch hay thì nhìn người khác gõ chuông thì khen một câu chứ đừng động vào. Đây là thành Kiếp, là thiên hạ của thể tu, rất nhiều người ghét khí tu nên khi đến đây cậu đừng tự tìm phiền phức cho mình, càng không nói đến việc…”.
“Càng không nói đến việc gì ạ?”, Tô Minh hỏi lại. Bởi vì đối phương đang khuyên ngăn Tô Minh nhưng sau đó đột nhiên dừng lại, dường như sợ gì đó.
Sau đó người đàn ông đó do dự một lát nhưng vẫn trầm giọng, cúi đầu, ghé sát vào Tô Minh, nhỏ giọng nói: “Càng không nói đến việc vị đó hôm nay xuất tông, vào thành vui chơi. Nếu như cậu bị cô ta bắt gặp thì ha ha…”.
“Vị nào? Ai thế? Con gái của tông chủ Kiếp tông sao?”, Tô Minh lập tức có phản ứng, ánh mắt sáng ngời.
“Xuỵt! Cậu nhỏ tiếng thôi! Trong thành Kiếp này, không biết có bao nhiêu người là tai mắt của vị đó đấy. Trong thành này có ai dám nói gì liên quan đến cô ta thì cô ta đều biết hết. Cậu tự tìm cái chết thì đừng có kéo theo tôi, tôi có lòng tốt nên mới nhắc nhở cậu…”, sắc mặt người đàn ông đó biến đổi, trừng mắt nhìn Tô Minh một cái rồi rời đi.
“Đúng là ma nữ! Xem ra sư tôn nói không sai!”, Tô Minh không kìm nổi mà bật cười. Sư tôn đã nói, nếu như thật sự không được thì chuyển mục tiêu sang con gái của tông chủ Kiếp tông, một tiểu ma nữ còn nghịch ngợm hơn Nguyên Bảo gấp mười lần. Tô Minh thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc đối phương là người như thế nào, đáng sợ ra sao?
Đồng thời lúc này…