Ba lão trên không ngơ ngác nhìn.
Bọn họ biết rất rõ 72 loại Thiên Khu kiếm trận của thiếu tông chủ mạnh cỡ nào, nếu dùng nó thì Vương Thần Ngạn có thể đánh ngang tay với cả cao thủ Bất Tử tầng hai.
Ba lão cũng từng khen 72 loại Thiên Khu kiếm trận ấy của Vương Thần Ngạn là chiêu kiếm cực kỳ xuất sắc, có một không hai.
Kết quả...
Đúng là không chấp nhận nổi!
Thực tế, Vương Thần Ngạn cũng không chấp nhận nổi, con ngươi hằn lên đỏ chót.
Khí thế cũng sôi sùng sục, như muốn đốt cháy.
"Sinh Tử Chớp Ảnh!"
"Sinh Tử Chớp Ảnh!"
"Sinh Tử Chớp Ảnh!"
...
Mà điều khiến Vương Thần Ngạn gần như tuyệt vọng, thậm chí muốn chửi đổng lên là chiêu "Sinh Tử Chớp Ảnh" kia của Tô Minh đã áp đảo về mọi mặt, mạnh đến nỗi khiến hắn ta cảm thấy bị đe dọa đến tính mạng. Thế mà, Tô Minh lại chém tiếp!
Vẫn là "Sinh Tử Chớp Ảnh"!
Quan trọng là anh còn chém ra 10 nhát liên tục.
Bà nội nó chứ!
Lẽ nào một kiếm mạnh đến khó tin kia không phải là át chủ bài? không phải chiêu tủ? Không phải rất mất sức mới thi triển ra được sao?
Sao lại chém ra liên tù tì như ăn cơm uống nước thế kia?
Hơn nữa, nhát nào nhát nấy cũng không yếu, trái lại còn càng mạnh.
"Cứu tôi!", Vương Thần Ngạn không chút do dự xoay người chạy về phía ba lão của Huyền Diệu Tông trên không. Hắn ta suýt chút nữa bị dọa té đái, cứ cảm giác như đang nằm mơ.
Tô Minh mạnh đến nỗi đổi mới cái nhìn của Vương Thần Ngạn về võ đạo. Dù hắn ta có mơ cũng không ngờ trên đời này lại có thanh niên nào chưa tới 20 tuổi mà mạnh như thế...
Đầu óc hắn ta bị dọa đến nỗi không suy nghĩ được gì.
Không những chạy về phía ba lão của Huyền Diệu Tông, mà còn dứt khoát xé bùa hộ mệnh, cầu cứu bố mình - tông chủ Huyền Diệu Tông - Vương Nộ Thương.
"Tôi có cho anh chạy hả?", nhưng Vương Thần Ngạn vừa mới thi triển thân pháp, trông thì nhanh đến nỗi không nhìn thấy được bóng dáng hắn ta, giống như từ thật thành giả, không chút cảm nhận được sự dao động của không gian. Thế nhưng, Tô Minh chỉ bước ra một bước đã chặn trước mặt Vương Thần Ngạn.
Vương Thần Ngạn phát điên, mặt mày trắng bệch như người chết.