“Kiếm này có tên là Thừa Thiên!”, dường như cảm xúc của Lâm Qua cũng ổn hơn, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng, tự tin. Tất cả những bộn bề cảm xúc như hoảng loạn, phẫn nộ, không cam tâm đều có thể khống chế được trong thời gian ngắn.
Nhìn từ điểm này có thể thấy, Lâm Qua không hổ danh là yêu nghiệt số một hàng tỷ năm hiếm thấy ở học viện Ngạn Tự. Đặc biệt trong lúc sinh tử thì cảm xúc và tâm ý là vô cùng quan trọng. Nhưng những tu giả võ đạo có thể điều tiết được cảm xúc trong thời gian ngắn thì vô cùng hiếm gặp và Lâm Qua là một trong số đó.
Điều khiến mọi người chú ý hơn cả chính là kiếm trong tay Lâm Qua.
Sở dĩ mọi người để ý đến là vì khí tức của thanh kiếm này… Giết!
Khí tức như sóng biển đến nỗi khiến người ta ngạt thở.
Nếu nhìn kỹ thì trên lưỡi kiếm đều ngưng tụ ra sát ban, hơn nữa là loại đẳng cấp. Gọi là ‘sát ban’ vì sau khi binh đao khát máu thì đao quang để lại một sát đạo rất lớn.
Muốn hình thành sát ban thì có hai điều kiện. Thứ nhất là số lần và chất lượng của vũ khí khát máu này phải đạt được con số khiến người ta kinh hãi. Thứ hai là bản thân vũ khí này phải có cấp bậc cao.
Sát ban cũng phân cấp bậc, loại cao nhất chính là Vô Cấu.
Nhìn kiếm trong tay của Lâm Qua chứa đầy sát ban Vô Cấu, đúng thật là…
Kinh hãi!
Bất luận là lãnh đạo hay học viên trong học viện Ngạn Tự, kể cả là Dư Mộc Dưỡng đều không kìm nổi mà hít một hơi thật sâu và đờ đẫn. Nhìn từ sát ban Vô Cấu trên kiếm có thể đoán ra mức độ khát máu của Lâm Qua. Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều tưởng, Lâm Qua không hề khát máu.
Điều này hoàn toàn mâu thuẫn!
Điều này chứng tỏ Lâm Qua ẩn mình rất kỹ.
Bề ngoài thì hắn tỏ vẻ mình không phải là kẻ khát máu nhưng trong sâu thẳm lại khát đến cực độ. Những tu giả võ đạo chết trong tay hắn khéo phải lên đến con số mấy chục triệu, thậm chí là hàng tỷ rồi.
“Ma đầu nhập ma khéo cũng không có sát tâm như này?”, sắc mặt Cố Hoàng Sí sầm lại, cũng sợ đến nỗi loạng choạng. Kể cả là bản thân Cố Hoàng Sí đã sống tỷ năm rồi, lúc còn trẻ cũng là một người tàn nhẫn và cũng tích lũy không ít sát ban.
Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào Lâm Qua rồi lại nhìn Tô Minh, cảm xúc lo lắng lại trỗi dậy.
“Tại sao không rút kiếm ra? Anh… Chẳng phải anh là kiếm tu sao?”, Lâm Qua cầm Thừa Thiên Kiếm trong tay rồi nhìn Tô Minh, hỏi.
Lúc này khí tức của hắn toàn mùi máu tanh, dường như vừa bước ra từ địa ngục. Đôi mắt toàn màu máu, nhìn một cái mà khiến người khác dường như bị rơi trong biển máu mà mãi mãi không thể thoát ra.
Thừa Thiên Kiếm trong tay hắn chỉ sục sôi một chút khí tức kiếm đạo nhưng khiến hư không, thực không xung quanh đều bị nát vụn.
“Tôi là kiếm tu thật! Sở dĩ tôi không rút kiếm là vì tạm thời không cần thiết”, Tô Minh nghiêm túc nói. Binh khí gì Tô Minh cũng dùng được nhưng rõ ràng Lâm Qua không xứng để anh dùng đến kiếm Vô Lượng và Ma La Kiếm. Nói ra thì lâu lắm rồi anh không dùng đến Ma La Kiếm. Cái chính là gần đây thực lực của anh ngày càng mạnh, nhiều lúc thật sự không cần dùng đến Ma La Kiếm.
Wao!
Lời nói vừa dứt…
Mấy trăm ngàn người bên Hạp Tự đều kích động muốn nói tục. Tô Minh hống hách và tự tin một cách quá mức!
Nguyên Bảo thì khí huyết sục sôi, trong đôi mắt như lấp lánh các vì sao.