Lời này của Tô Minh khiến Trịnh Đằng suýt nữa tức phụt máu…
Ông cụ Trần và Dương Tố Ngọc cũng không dám chất vấn thêm gì. Bởi vì mặc dù lời này của Tô Minh vô cùng bá đạo nhưng trên thực tế, thắng làm vua thua làm giặc, đây là lẽ thông thường.
“…”, Trịnh Đồ suýt nữa tức đến ngất đi nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu ngậm ngùi. Nhưng nỗi oán hận đó đã in sâu vào tận xương tủy khiến hắn như muốn tẩu hỏa nhập ma.
Tô Minh thấy thế thì liền cảm thấy thú vị.
Anh đâu chỉ tát Trịnh Đồ một cái? Trong lúc giơ tay tát, anh còn động chân tay nữa.
Nếu như bắt đầu từ hôm nay Trịnh Đồ chuyên tâm nghiên cứu y đạo thì còn được. Chứ hắn rơi vào thù hận thì tâm mạch sẽ loạn, tẩu hỏa nhập ma và biến thành một kẻ khờ dại.
“Dẫn học trò của bà đi đi!”, Tô Minh quét nhìn Dương Tố Ngọc đang quỳ sụp trên đất, nói.
“Vâng, vâng, vâng…”, Dương Tố Ngọc đâu dám nói chữ ‘không’. Trên thực tế, lúc ngồi trên đất thì bà ta đã sợ đến nỗi toát hết mồ hôi. Nhớ lại ban đầu mình vô lễ mà bây giờ vẫn còn sống thì bà ta đã cảm thấy mình may mắn lắm rồi. Vì vậy bà ta không dám oán hận như học trò Trịnh Đồ của mình.
Sau khi Dương Tố Ngọc và Trịnh Đồ cun cút rời đi…
“Tô Minh! Cậu không phải là người”, ông cụ Trần cảm thán, nói.
“Ông nội! Ông nói gì vậy ạ?”, Trần Chỉ Tình nhìn ông nội mình một cái rồi, nói: “Sao Tô Minh nhà cháu lại không phải là người được ạ?”
“Tô Minh nhà cháu?”, ông cụ Trần ngây người ra, sau đó thì vui mừng.
Không ngờ Tô Minh và cháu gái mình lại thành đôi được. Nói như vậy thì đêm qua cháu gái mình không về nhà là qua đêm với Tô Minh ở bên ngoài sao?
Nghĩ đến đây, ông cụ Trần lập tức thấy kích động.
Võ đạo của Tô Minh vô cùng cao cường, y đạo cũng giỏi, đúng là không còn gì để nói. Không ngờ giờ lại thành người một nhà rồi!
Đây là vận may trời cho nhà họ Trần, cũng là vận may của Trần Chỉ Tình.
“Tô Minh à! Trước đó cô có lỗi với cháu, buổi trưa cô sẽ nấu món gì ngon ngon cho cháu nha, tay nghề của cô khéo lắm đấy”, Hứa Vân cũng với vẻ mặt tươi cười, càng nhìn Tô Minh càng thấy thuận mắt. Huống hồ, Tô Minh còn là ân nhân cứu mạng con gái bà ta nữa.
“Bố ơi! Bộ áo dài màu đỏ cực phẩm mà bố cất giữ đâu rồi? Bố lấy ra đây đi!”, Trần Đằng vội nói.
Cả nhà Trần Chỉ Tình bỗng nhiên trở nên nhiệt tình nên khiến Tô Minh không quen lắm.
“Khụ khụ…”, Trần Chỉ Tình thấy rất rõ, cô ta cảm thấy vui mừng rồi khoác cánh tay Tô Minh, nửa người áp sát về phía anh.
Nhưng cô ta đột nhiên nhớ tới gì đó nên trên khuôn mặt xinh đẹp lại xuất hiện nỗi u sầu. Cô ta đột nhiên buông cánh tay Tô Minh ra, lớn tiếng nói: “Tô Minh! Đến phòng tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
“Chỉ Tình! Con làm cái trò gì vậy?”, Hứa Vân nói với vẻ không vui.
“Mẹ à, mẹ không biết đâu, anh ấy bắt nạt con”, Trần Chỉ Tình hừ lạnh một tiếng, nói.
“Sao Tiểu Minh lại bắt nạt con được?”, Hứa Vân hỏi lại, lúc này đã gọi Tô Minh thành Tiểu Minh rồi.
“Chuyện này…”, sắc mặt Trần Chỉ Tình lập tức đỏ ửng lên không biết nên trả lời kiểu gì, trong lòng cô ta thầm mắng Tô Minh là đồ khốn kiếp.
Rõ ràng Tô Minh đã nhìn ra thể trạng của mình và biết rõ vấn đề của mình rồi, thậm chí còn quyết định chữa bệnh cho mình, vậy mà anh không thèm nói ra.
Tô Minh hại mình cứ nghĩ ngợi là sau hôm nay sẽ phải cùng với Dương Tố Ngọc rời khỏi thành phố Dương Giang và quy ẩn rừng sâu nên cô ta mới có dũng khí chạy đến tìm anh đòi thực hiện lời hứa.
Nếu như hôm qua Tô Minh nói sớm mọi chuyện thì có lẽ cô ta cũng không dễ dàng trao tấm thân vàng ngọc cho anh, mặc dù bản thân cũng có chút tình cảm với anh.
Tên khốn này cố ý đây mà.
“Khốn kiếp! Tô Minh! Anh đúng là đồ khốn!”, Trần Chỉ Tình càng nghĩ càng tức. Cô ta kéo xồng xộc Tô Minh vào phòng ngủ của mình ở tầng hai.
Bước vào phòng ngủ, Trần Chỉ Tình vừa định mắng anh một trận, nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã ôm chầm lấy cô rồi hôn cô thắm thiết.
Trần Chỉ Tình cũng muốn giãy ra nhưng rất nhanh đã bị trầm mê trong sự ngất ngây đó.
Nửa tiếng sau…
Hai người vừa kết thúc màn ân ái, Hứa Vân gọi xuống ăn cơm nên hai người mới thôi.
Trần Chỉ Tình và Tô Minh đi ra khỏi phòng ngủ, Tô Minh thì vẫn bình thường nhưng sắc mặt Trần Chỉ Tình đỏ ửng lên. Hứa Vân nhìn thấy rõ, lúc này vui mừng thầm nghĩ ‘Lẽ nào mình sắp được bế cháu ngoại rồi sao?’
Nghĩ đến đây, Hứa Vân lại tự trách mình sao ban nãy lại đến quấy rầy hai đứa.
“Cứ ăn cơm trước đã, ăn cơm xong vẫn còn thời gian mà!”, Hứa Văn nói.
Lời nói vừa dứt thì Trần Chỉ Tình chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. Đến cả Tô Minh cũng thấy đầu óc choáng váng, thầm nghĩ mẹ vợ tương lai nghĩ xa thế!
Lúc ăn cơm, Hứa Văn liên tục gắp thức ăn cho Tô Minh khiến Trần Chỉ Tình còn thấy ghen tỵ, cảm giác mình như người ngoài.
Ăn cơm xong, Tô Minh nói chuyện với bố mẹ Trần Chỉ Tình. Trần Đằng rất thích dưỡng sinh mà Tô Minh lại là chuyên gia ở mảng này nên hai người nói chuyện rất hợp.
Mấy ngày sau Tô Minh đều ở nhà họ Trần. Lý do rất đơn giản, nhà họ Trần quá nhiệt tình và không cho anh đi.
Hơn nữa, nhà họ cũng có lý do chính đáng. Dù sao thì hiện giờ Tô Minh ở thành phố Dương Giang cũng không có ai thân thiết, hơn nữa biệt thự nhà họ Tô cũng bỏ hoang nên không ở được.
Cộng với việc Tô Minh và Trần Chỉ Tình mới phát triển mối quan hệ nên Tô Minh tiện ở lại nhà họ Trần luôn. Cuối cùng, do Hứa Vân yêu cầu nên Tô Minh và Trần Chỉ Tình ở chung một phòng.
Tất nhiên Tô Minh cũng rõ, anh ở đây mấy ngày là phải đến Đế Thành rồi.
Điều đáng nhắc đến là, mấy ngày nay nhờ có ông cụ Trần và nhà họ Trần ra tay nên sản nghiệp và kinh doanh của nhà họ Từ cũng rơi vào bế tắc. Trong một hai ngày ngắn ngủi mà sản nghiệp đều quy thành tiền mặt và đều thuộc về Tô Minh, tổng cộng là 8 tỷ tệ.
Trên thực tế, đây