Dưới sự dẫn dắt của Ngô Lập Tàng, ba người lên thuyền. Một mình ông ta trả hết phí đi phà, ông ta kiên quyết trả.
Sau khi lên thuyền, mọi người không hề chen chúc nhau. Kể cả là một chuyến có thể tải được 500 ngàn người thì chỉ có thể nói là thuyền quá lớn.
Nhưng Tô Minh và Quý Thanh Hoà lại là tiêu điểm chú ý.
Rõ ràng, mấy ngày trước Quý Thanh Hoà đánh bại công chúa nhỏ Cổ Kim, còn Tô Minh đánh bại thú cưng của cô ta nên hai chuyện này đã truyền đi khắp nơi.
Trùng hợp hơn là, oan gia ngõ hẹp.
“Kết bạn đi!”, một giọng nói truyền lại.
Đó là giọng nói của công chúa nhỏ Cổ Kim.
Hôm nay cô ta trang điểm lộng lẫy, rất xinh đẹp, mặc váy trắng bồng bềnh, cứ như cung chủ thật sự.
Trên khuôn mặt baby đáng yêu bụ bẫm luôn mang theo nụ cười.
Cô ta cứ như bạn cũ, không mời mà đến.
Xem ra tâm trạng của cô ta rất tốt, nụ cười trên mặt không hề giả trân.
“Cảnh giới Động Hư hậu kỳ?”, Tô Minh có chút kinh ngạc. Mấy ngày trước khi ở lầu Huyền Nguyệt, cô ta chỉ ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ, sao có mấy ngày mà cảnh giới đã tăng lên nhanh vậy?
Hơn nữa, không hề ảo diệu mà rất thật.
“Chắc sức chiến đấu thực tế phải tăng lên gấp hai thậm chí gấp ba”, Tô Minh thấy kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ.
Vốn dĩ thực lực của Cổ Kim không hề kém. Đừng thấy cô ta thua Quý Thanh Hoà mà tưởng yếu. Phải biết rằng, Quý Thanh Hoà có sức chiến đấu vô cùng siêu việt, hơn nữa phải cộng thêm ý cảnh quái dị. Thậm chí là Quý Thanh Hoà phải dốc hết sức mới miễn cưỡng đánh bại được Cổ Kim của mấy ngày trước.
Nếu như đối diện với Cổ Kim hiện giờ thì Quý Thanh Hoà có thể đánh bại được không? Câu hỏi này Tô Minh cũng không chắc chắn.
Quả nhiên, ánh mắt Quý Thanh Hoà có chút trịnh trọng, thậm chí là ngưng trọng.
“Cô Cổ Kim! Anh họ cô đã chết trong tay tôi, tôi nghĩ, chúng ta không thể làm bạn được”, Tô Minh lên tiếng, anh cũng không muốn nói vòng vo.
“Cổ Sâm chết thì chết rồi, hắn như vậy cũng đáng chết. Không phải anh nghĩ tôi sẽ báo thù cho hắn đấy chứ?”, khiến Tô Minh bất ngờ là, Cổ Kim lại nói tùy ý như vậy, không hề coi cái chết của Cổ Sâm là gì. Hơn nữa không phải là lời nói bất nhất mà Tô Minh có thể cảm nhận rõ ràng là Cổ Kim nói rất thật.
“Nhưng Tô Minh! Lần sát hạch này tôi sẽ đánh bại anh”, sau đó ánh mắt đẹp của Cổ Kim sáng lên, tràn đầy vẻ tự tin.
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.