Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Hai người quen nhau…  

             “Là anh sao?”, Diệp Mộ Cẩn thấy chấn động, không thể ngờ được có thể gặp lại Tô Minh ở cái thành phố nhỏ bé này.   

             Chừng một năm trước, gia chủ nhà họ Diệp và cũng chính là ông nội của Diệp Mộ Cẩn vết thương cũ tái phát không ai chữa được. Nhưng lúc nguy hiểm trong gang tấc thì Tô Minh xuất hiện.   

             Nghe nói, ông nội nhờ vào mối quan hệ của tông môn võ đạo phía sau nhà họ Diệp đã mời được Tô Minh đến.   

             Lần đầu gặp mặt Diệp Mộ Cẩn đã không có thiện cảm với Tô Minh. Bởi vì lúc đó Tô Minh không có vẻ khiêm tốn, thậm chí còn có chút tự đại.   

             Nhưng Tô Minh lại có thể dễ dàng chữa khỏi bệnh của ông nội và cứu ông nội từ tay thần chết.   

             Sau đó, ông nội còn nói với cô ta, cậu Tô đây là thần y số một Hoa Hạ và của cả Huyền Linh Sơn nói riêng.   

             Ấn tượng của Diệp Mộ Cẩn về Tô Minh vô cùng sâu sắc. Bởi vì người thanh niên trạc tuổi mình đã cứu cả nhà họ Diệp. Và cũng chính người thanh niên này khiến ông nội cô ta mỗi lần nhắc đến đều với thần sắc kính trọng.   

             “Cậu Tô, đã lâu không gặp!”, ngay sau đó, Diệp Mộ Cẩn lên tiếng.  

             Cô ta vừa dứt lời.  

             Xung quanh im phăng phắc.  

             Trong đại sảnh, một đám người sức chịu đựng kém đã ngất đi.  

             “Cô Diệp, cô…”, Vu Minh há miệng, vẻ mặt vốn đang đắc ý đột nhiên chuyển thành khó tin, trắng bệch.  

             Cả người Vu Minh lạnh lẽo như thể rơi vào hầm băng, xương cốt toàn thân như bị đông cứng lại.  

             Vu Minh còn chưa nói xong đã bị Diệp Mộ Cẩn ngắt lời. Cô ta chỉ vào Vu Minh, nói với vệ sĩ sau lưng: “Đánh gãy tứ chi của hắn để hắn phải sống trong bệnh viện suốt nửa đời còn lại!”  

             Giọng điệu của cô ta vô cùng dứt khoát.  

             “Không… Không… Không!!!”, Vu Minh tuyệt vọng kêu lên, lui lại như điên, nghẹn ngào nói: “Cô Diệp, cô không thể làm như vậy. Cô nhầm rồi, cô đến để cứu tôi, nhà họ Diệp còn nợ tôi ân tình… Cô Diệp, đừng!”  

             Vu Minh kêu lên nghẹn ngào, thảm thiết.  

             “Anh có tin rằng nếu tôi nói với ông rằng anh gây sự với cậu Tô thì anh sẽ phải chết không? Tất cả người nhà họ Vu các anh đều phải chết!”, Diệp Mộ Cẩn lạnh lùng liếc nhìn Vu Minh: “Anh hoàn toàn không biết mình đã động đến ai! Tên ngu ngốc!”  

             Chút ân tình nhà họ Vu với nhà họ Diệp đã là gì so với món nợ nhà họ Diệp với Tô Minh?  

             “Này…”, đám người Nghiêm Thủ Khôn, ông Trần, Trần Chỉ Tình đều ngây người.  

             Cô cả nhà họ Diệp ở Đế Thành còn phải gọi một câu “cậu Tô”, đây… không phải là nằm mơ đấy chứ?  

             Quả thực khiến người ta choáng váng.  

             Ai nấy đều ngơ người, không thể chấp nhận được!  

             Ba năm này rốt cuộc Tô Minh đã trải qua những gì? Chẳng lẽ thành tiên luôn rồi?  

             Bên này.  

             Một vệ sĩ trẻ sau lưng Diệp Mộ Cẩn đã nhanh chóng đến trước mặt Vu Minh.  

             Sau đó…  

             Rắc!  

             Người thanh niên ra tay quá tàn nhẫn, nắm đấm của anh ta đều giáng lên người Vu Minh.  

             Quá độc ác.  

             Có thể thấy rõ ràng tứ chi của Vu Minh đã bị đánh gãy nát, xương thịt lẫn lộn, thảm không lỡ nhìn.  

             Vu Minh quá đau đớn nên ngất đi, hơi thở yếu ớt, vô cùng thảm thương.  

             Trong đại sảnh, rất nhiều người bị cảnh tượng hung tàn dọa sợ dựng cả tóc gáy.  

             “Từ Viêm, khiến mày thất vọng rồi”, cùng lúc đó, Tô Minh cười nói với Từ Viêm.  

             Từ Viêm trợn mắt, đột nhiên nôn ra máu, cả người co rút, giãy dụa, sau đó… ngừng thở, đã chết!  

             Hắn ta cứ thể bị dọa chết.  

             Đúng vậy.  

             Sợ đến chết.  

             Từ thiên đường đến địa ngục, cả tâm lý lẫn thể chất đều không thể chịu đựng được, tâm lý vụn vỡ, sự tuyệt vọng bóp nát trái tim hắn ta.  

             Trong đôi mắt trợn trừng của Từ Viêm tràn ngập sự sợ hãi, tuyệt vọng, vẻ mặt đông cứng.  

             “Sợ đến chết? Rác rưởi”, Tô Minh cười khẩy.  

             “Cậu Tô, lần trước ở Đế Thành anh đi vội, tôi không kịp mời anh ăn cơm, không biết hôm nay có vinh hạnh…”, Diệp Mộ Cẩn nói.  

             Cảnh tượng này mà khiến những thanh niên tài giỏi bậc nhất ở Đế Thành nhìn thấy thì nhất định sẽ ghen tỵ đến phát điên.  

             Cô Diệp vậy mà lại chủ động mời người khác giới ăn cơm?  

             “Được”, Tô Minh không từ chối, anh rất có hứng thú với Diệp Mộ Cẩn.  

             Không chỉ vì ngoại hình, khí chất hơn người của cô ta mà còn vì anh rất tò mò một năm nay cô ta rốt cuộc đã gặp phải những chuyện gì?  

             Người khác thì không nhưng Tô Minh nhận ra được Diệp Mộ Cẩn đã là cảnh giới Tông Sư!  

             Mặc dù chỉ là Tông Sư tiền kỳ nhưng Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh đều mới hơn hai mươi tuổi, ở tuổi này, cho dù tính cả Huyền Linh Sơn, người đạt đến Tông Sư Tiền Cảnh cũng là hiếm thấy.  

             Quan trọng hơn là một năm trước, lúc anh đến Đế Thành trị bệnh cho ông cụ nhà họ Diệp thì từng gặp Diệp Mộ Cẩn, khi đó cô ta mới chỉ thuộc cảnh giới tụ khí trung kỳ.  

             Nói cách khác, chỉ trong vòng một năm, Diệp Mộ Cẩn từ cảnh giới tụ khí trung kỳ lên đến Tông Sư tiền kỳ, tốc độ tu luyện này quá kinh người! Vô cùng khoa trương.  

             Cô ta chắc chắn đã có kỳ ngộ nào đó.  

             “Anh Tô, em…”, cùng lúc đó, Tiêu Nguyệt lên tiếng.  

             Đôi mắt cô ngấn nước nhìn Tô Minh, như thể có ngàn vạn điều muốn nói nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.  

             Tô Minh ngắt lời cô: “Cô Tiêu, cô gọi tôi Tô Minh là được”.  

             Giọng điệu lạnh lùng, bình thản, rất khách sáo.  

             Nhưng cũng rất xa cách.  

             Nhất thời, nước mắt của Tiêu Nguyệt tuôn ra.  

             “Cô Diệp, mời”, Tô Minh không quan tâm Tiêu Nguyệt đau lòng mà khóc ra sao, anh bước xuống bục, đi về phía Diệp Mộ Cẩn, làm động tác mời.  

             “Cậu Tô, mời”, Diệp Mộ Cẩn cũng làm động tác tương tự.  

             Tất cả những người trong sảnh đều nhìn theo Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rời đi…  

             Nhưng.  

             Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn sắp rời khỏi sảnh.  

             Thì đột nhiên.  

             “Đi? Đi đâu? Diệt toàn bộ người nhà họ Từ bọn tôi mà còn định rời đi?”, một giọng nói vang dội, mạnh mẽ như viên lựu đạn đột ngột phát nổ vang lên.  

             Ba người bước vào từ ngoài sảnh.  

             Ba người đàn ông trẻ tuổi.  

             Cả ba người đều mặc chiến phục đen, vải bò, trên trán mỗi người đều có hình xăm xương khô.  

             Tay, lưng, chân bọn họ đều mang theo một vũ khí tỏa ánh sáng lạnh lẽo, bén nhọn, lấm tấm vết máu chói mắt.  

             Người dẫn đầu là một người trẻ tuổi cao khoảng 1m 85, cao to, tóc dài, khóe mắt có một vết sẹo dài như con rết trông vô cùng đáng sợ.  

             “Từ… Từ Kiên?”, trong đại sảnh đã có người nhận ra kẻ dẫn đầu trong ba người đàn ông đột ngột xuất hiện, đó là con trai thứ 2 của Từ Chấn Dực, Từ Kiên!  

             Đứa con thứ 2 đã mất tích 7 năm của nhà họ Từ.  

             Hắn đã trở lại trước đó?  

             Hay là sau khi nhà họ Từ bị diệt môn mới quay trở lại?  

             “Lính?”, ánh mắt Diệp Mộ Cẩn lóe lên.  

             Nhìn dáng vẻ ba người này thì có thể xác định được chúng đều là những người lính hoành hành ở nước ngoài, tay nhiễm đầy máu tươi.  

             Hơn nữa không hiểu sao, Từ Kiên lại khiến cô ta cảm thấy nguy hiểm.  

             “Thật thú vị, đứa con thứ 2 nhà họ Từ lại là tu giả võ đạo!”, Tô Minh hơi bất ngờ.  

             Nhà họ Từ ở thành phố Dương Giang chỉ là một gia tộc nhỏ, đột nhiên lại có một tu giả võ đạo vô cùng lợi hại, quả thực là bất ngờ.  

             Ngoài ra, Từ Kiên chắc chắn là một người tàn nhẫn, mùi máu trên người hắn rất nồng.  

             Theo suy đoán của Tô Minh, số người mà Từ Kiên giết không ít hơn một nghìn, là một con số rất đáng sợ.  

             Tô Minh có thể chắc chắn, cùng là cảnh giới Tông Sư tiền kỳ nhưng Diệp Mộ Cẩn không phải là đối thủ của Tôn Kiên, hơn nữa cách biệt còn rất lớn.  

             Ngoại trừ Tôn Kiên ra, hai người bên cạnh hắn cũng không kém, đều đã là bán bộ Tông Sư, tay cũng dính đầy máu tươi.  

             “Lính có hình xăm đầu lâu, lẽ nào là binh đoàn đó?’, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng, đã lờ mờ đoán ra thân phận của ba người này.  

             “Mặc dù nhà họ Từ chẳng là gì với tôi nhưng trên người tôi vẫn mang dòng máu nhà họ Từ, vì thế anh tự sát đi!”, trong lúc Tô Minh đang đánh giá ba người thì Từ Kiên cũng nhìn anh bằng đôi mắt độc địa, tàn nhẫn lại bạo ngược. Hắn vừa nói như thể vừa phun ra luồng hơi thở tràn ngập mùi máu tanh.  

             Nhất thời, nhiệt độ trong đại sảnh đã hạ xuống rất nhiều.  

             “Thật… Thật mạnh!”, trong một góc của đại sảnh, Trần Chỉ Tình hít sâu, run rẩy nói.  

 

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK