Cô ta giẫm lên không trung đi đến hoàng cung trang nghiêm và cổ kính.
Lúc chưa vào đến đại điện thì giọng nói phẫn nộ của Đạm Đài Chân Thương vang lên, không chút che giấu, tất cả mọi người đều nghe thấy: “Vô Tình! Con đã đính hôn với Chu Kình, vậy mà giờ lại nói Tô Minh là người đàn ông của con? Giải thích cho ta nghe!”
“Phụ hoàng! Hôn sự của con trước nay đều do Người một tay quyết định, bao gồm cả việc đính hôn với Chu Kình”, giọng nói của Đạm Đài Vô Tình không lớn nhưng đủ để cả mọi người trong hoàng triều Bất Tử nghe thấy. Đạm Đài Vô Tình nói với vẻ bình tĩnh, không sợ hãi, không thù hận, không phẫn nộ.
“Mặc dù thế giới Đại Thiên rộng lớn nhưng chỉ có Chu Kình là ưu tú và xứng với con thôi”, Đạm Đài Chân Thương nói lớn hơn, âm thanh vang vọng, dường như muốn nghiền nát đất trời, dường như tổ hợp tất cả các quy luật đạo pháp, phải nói là vô cùng khủng khiếp.
“Chu Kình ưu tú nhất ư? Phụ hoàng nói đùa rồi! Nếu so sánh với Tô Minh thì Chu Kình chả là cái gì cả”, Đạm Đài Vô Tình nói.
Lời nói vừa dứt thì hàng tỷ người ở hoàng triều Bất Tử đều yên lặng.
Ngay cả Đạm Đài Chân Thương cũng thất thần, chỉ cảm thấy tai của mình có vấn đề.
Đạm Đài Chân Thương bị chọc tức, hét lớn: “Vô Tình! Ta có chút tò mò về Tô Minh mà con nói rồi đấy! Hắn cho con uống thuốc mê gì vậy?”
Đạm Đài Chân Thương vốn rất hài lòng và tự hào về cô công chúa nhỏ của mình.
Đạm Đài Vô Tình là thất công chúa, trên cô ta còn sáu hoàng huynh nữa.
Nhưng theo như Đạm Đài Chân Thương thấy thì sáu đứa con trai của mình cộng lại đều không bằng cô công chúa nhỏ này.
Bất luận là về tâm trí, thực lực, thiên phú, vận khí đều không bằng.
Thậm chí, Đạm Đài Chân Thương còn đang suy xét xem sau này có nên phá bỏ tất cả truyền thống trước đây và truyền ngôi cho Đạm Đài Vô Tình không, tạo nên một Nữ Đế hiếm có.
Nhưng lúc này lần đầu tiên Đạm Đài Chân Thương nghiêm túc cảm thấy mình nên thận trọng xem xét lại, dường như đứa con gái này của mình không phải là hoàn hảo, ít nhất về tầm nhìn vẫn còn kém xa.
“Vô Tình! Còn không mau xin lỗi phụ hoàng của con đi! Con đang nói linh tinh gì vậy?”, đúng lúc này một bóng hình cao quý từ đại điện ngồi xe chín con phượng đi tới. Đó là một người phụ nữ trung niên dung mạo xinh đẹp, chỉ có điều đã có dấu vết của tuổi tác.
Người phụ nữ đó chính là Gia Cát Vân Thanh, hoàng hậu của hoàng triều Bất Tử và cũng là mẫu hậu của Đạm Đài Vô Tình.
“Vô Tình tham kiếm mẫu hậu”, Đạm Đài Vô Tình cung kính khom người bái kiến mẫu hậu của mình.
“Hừm!”, Gia Cát Vân Thanh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi trừng mắt nhìn con gái, sau đó chắp tay nói với Đạm Đài Chân Thương: “Trước đây Vô Tình chưa từng có kinh nghiệm về tình cảm nam nữ, thậm chí còn chưa tiếp xúc với bất cứ anh tài nào nên mới như vậy, mới bị tên nhóc ở đâu đó làm mê hoặc. Vẫn mong Người đừng trách con bé, nếu trách thì phải trách Tô Minh”.
Lúc này lửa giận của Đạm Đài Chân Thương cũng giảm đi phần nào rồi khẽ gật đầu.