"Lẽ nào, trời muốn diệt mình?", Tô Minh có chút bất lực, chua sót nghĩ. Cái gì cần làm mình cũng làm hết rồi, cố gắng cũng đã cố gắng, nếu vẫn là chết thì cũng không có gì hối hận, chỉ có thể nói quá xui.
Hễ may mắn hơn xíu thì đã không đến nỗi rớt xuống nghĩa địa.
"Bịch, bịch, bịch..."
Tiếng bước chân của mấy con hủ thú ngày càng gần, sắp đến rồi.
Thậm chí, tốc độ của chúng còn nhanh hơn. Hiển nhiên là mấy con hủ thú đã cảm giác được Tô Minh, mà còn vô cùng phấn khích, đơn giản là vì máu thịt của anh có cấp bậc cực kỳ cao, nên rất có sức hấp dẫn với chúng.
Chẳng mấy chốc, Tô Minh đã cảm giác được chúng chỉ cách mình 2, 3m.
"Mẹ!", Tô Minh chửi thầm, chờ chết.
Dường như giờ anh chỉ có thể chờ chết.
Song, đúng lúc này, bỗng dưng...
"Hử, đang buồn ngủ đã có người đưa gối đầu lên rồi", một giọng nói vui vẻ, có chút lạnh lẽo giống như không có tý cảm xúc nào chợt truyền vào trong tai Tô Minh.
Cùng lúc đó, mấy con hủ thú đã đến bên cạnh Tô Minh như bị cái gì tấn công, thoáng chốc đã khựng lại rồi hóa thành một đống sương máu.
Sau đó, một bóng người chợt xuất hiện trước mặt Tô Minh. Người này mặc một chiếc váy màu đen, dáng người cao gầy, lồi lõm quyến rũ. Tô Minh dám nói một câu, cô gái này là người có dáng người tốt nhất mà mình từng gặp. Cũng không đúng, đó phải gọi là yêu nghiệt.
Quả thực là tỷ lệ hoàng kim.
Có điều, sát khí trên người cô ta lại cực kỳ nồng nặc, có trời mới biết rốt cuộc có bao nhiêu người đã chết trên tay cô ta.
Ngoài ra, tuy gương mặt cô ta rất xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại đỏ au, trông cực kỳ đáng sợ.
Cô ta cầm một thanh kiếm có răng cưa cực kỳ khủng bố trên tay. Thanh kiếm ấy có hai lưỡi, một mặt trông vô cùng sắc bén, lốm đốm vết máu, tràn ngập sát khí. Mặt còn lại là hình răng cưa, mỗi một cái răng đều hết sức sắc nhọn.
Thanh kiếm như thế, chỉ cần đâm vào trong cơ thể, e rằng có thể đâm sâu vào người, rồi phá hủy tim gan phèo phổi... tuyệt đối là một đòn trí mạng.
Không những thế, khí tức khát máu của thanh kiếm này còn kinh khủng đến nỗi khiến người ta rợn da gà. Nó giống như là được ngâm mình trong biển máu hơn vài chục tỷ năm. Thậm chí, Tô Minh còn dám khẳng định, dù là binh khí của người đứng đầu Sát Đạo như Luyện Phù Sinh cũng không có sát khí nồng nặc như thanh kiếm trong tay cô ta.
Hơn nữa, cô ta trông cũng không lớn, chỉ khoảng vài chục triệu tuổi, vậy mà lại có thực lực rất mạnh, tận Tru Vận tầng tám.
Đừng xem nhẹ Tru Vận tầng tám, ngoài yêu nghiệt mạnh nhất trong cảnh giới võ đạo ở khắp chư thiên vạn giới là Tô Minh ra thì những người khác, khi mới vài chục triệu tuổi đã có cảnh giới như vậy, tuyệt đối là yêu nghiệt đỉnh cấp.
Huống chi, sức chiến đấu thực tế của cô ta chắc hẳn còn mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới.
"Nuốt cái này trước đi", ngay khi Tô Minh đang miên man suy nghĩ, cô ta đã cúi người, bàn tay trắng bệch cầm một viên đan dược, không chút do dự nhét vào trong miệng anh.
Tô Minh không có giãy giụa vì có muốn thì giờ anh cũng không có sức và thực lực ấy.