Điều khiến mọi người bất ngờ chính là… Phần lớn mọi người đều tưởng rằng Tô Minh khi đứng trước thân pháp như Lâm Qua thì sẽ không phản ứng lại. Biết đâu còn không thể đỡ lại quyền nào. Nhưng Tô Minh lại có thể dễ dàng đỡ lại trong thời gian thích hợp, đồng thời còn giơ quyền lên với tốc độc cực nhanh.
Quyền đối quyền.
“Bụp…”, âm thanh trầm xuống, lập tức vang lên âm thanh như xé tan bầu trời, xé tan tai của tất cả mọi người và xé tan hư không.
Cùng với âm thanh đó, toàn thân Tô Minh run rẩy.
Khóe miệng anh chảy máu, trên cánh tay cũng máu thịt hòa quyện, còn có thể nhìn thấy xương tay, cả cánh tay như bị đập nát. Thoạt nhìn cũng thấy thê thảm.
Nhưng Tô Minh không hề lùi về sau một bước.
Còn Lâm Qua thì khá hơn nhiều nhưng cũng không phải là không bị thương chút nào. Ít nhất thì xương tay cũng bị gãy một số, máu tươi cũng đang chảy.
Quyền này Lâm Qua chiếm ưu thế rất lớn.
Nhưng hơn trăm học viên bên phía Ngạn Tự cùng lúc há hốc mồm kinh hãi: “Thằng nhóc đó không chết ư?”
Đúng thế!
Kể cả là quyền đấu quyền và Tô Minh thể hiện yếu thế hơn nhưng mọi người bên Ngạn Tự vẫn cảm thấy như gặp ma.
Bởi vì theo như học viên của học viện Ngạn Tự thì trong lứa tuổi thanh niên chắc không có ai có thể đỡ lại một chiêu của Lâm Qua.
Một chiêu cũng không được ý chứ!
Mặc dù thoạt nhìn Tô Minh vô cùng thê thảm nhưng thật sự đã đỡ lại được chiêu đó của Lâm Qua.
Chuyện này sao có thể?
Hơn nữa ở học viện Ngạn Tự có ai mà không biết trên người Lâm Qua có một loại có tên là Kim Ma Thể, là một trong hai loại vô thượng cấm kỵ. Một khi đại thành thì kim ma toàn thân, thể xác thuần túy có thể quét sạch Bát Hoang. Còn sức mạnh và thể lực thì vô cùng khủng khiếp. Kể cả hiện giờ Lâm Qua vẫn chưa luyện thành Kim Ma Thể nhưng cũng ở cấp bậc Tiểu Thành rồi chứ?
Vậy mà một người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi lại có thể…
Đúng là không thể tin nổi!
Đúng là như gặp phải quỷ!
“1500 long lực, còn mạnh hơn 1/3 sức mạnh thuần túy của mình, thể lực thì ngang tầm mình. Thú vị đấy”, Tô Minh không những không cảm thấy thất bại với tốc độ lúc này mà ngược lại, anh cảm thấy có chút kích động.
Mấy năm nay anh thật sự rất ít gặp được ai có thể so sánh, thậm chí là chèn ép thể lực của mình, nên lúc này có chút kích động.
Hơn nữa, anh có thể cảm nhận được rõ, dường như kho tàng huyết mạch cũng có chút kích động khi lần đầu bị chèn ép. Đã rất lâu rồi nó không có cảm giác đó.
Đồng thời lúc này, Tô Minh không cố ý điều khiển huyết mạch mà vết thương đã hoàn toàn hồi phục.
Mắt thường có thể thấy rõ, nó đã hoàn toàn hồi phục.
“Ố?”, lúc này ánh mắt Lâm Qua run rẩy, có chút chấn động.
Còn những người khác có mặt trên sân võ đạo thì càng hơn thế.
“Tiếp nào! Ha ha…”, Tô Minh cười lớn rồi xông về trước đánh cận chiến.
Trong lúc đó, anh đã tung quyền ra.