Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trên sân Kiếp lại vang lên những tiếng la ó: “Làm cái gì vậy? Nhanh lên, đừng có câu giờ nữa, tìm bảo tàng chắc?”  

 

“Một con kiến khí tu cũng dùng tay sờ mó thánh vật chuông Kiếp. Há chẳng phải là làm bẩn chuông Kiếp rồi sao? Tức chết ông đây rồi!”  

 

“Con mẹ nó, nhanh lên, không dám thì nhận thua đi, rồi cút ra khỏi thành Kiếp!”  

 

 

 

Ngay cả lão Trang cũng sầm mặt lại. Dù sao thì Tô Minh cứ không ngừng đi vòng quanh chuông Kiếp rồi sờ lên thành chuông dường như tìm kiếm thứ gì đó, đúng là kiểu phá hoại, cảm giác như vấy bẩn lên chuông Kiếp đó. Chuông Kiếp bị một khí tu chạm phải đúng là sỉ nhục nó rồi, chứ đừng nói đến việc Tô Minh cứ sờ mó lung tung như vậy.   

 

Đúng là không thể chịu nổi.   

 

“Phù, phù, phù…”, hơi thở của lão Trang cũng trở nên gấp gáp. Nếu như không phải liên tục nhắc nhở mình là trưởng bối, không được dễ dàng ra tay với một thằng nhóc chưa đến 30 tuổi thì ông ta thật sự đã ra tay 1000 lần rồi.   

 

Cũng may là sau mấy chục hơi thở, Tô Minh vòng quanh chuông Kiếp một vòng, cũng coi như sờ xong.   

 

“Cậu nhóc! Đừng giả thần giở quỷ nữa, mau lên chút đi!”, lão Trang hét lớn.   

 

Tô Minh chỉ cười với điệu bỡn cợt và đầy vẻ tự tin.   

 

Thật sự tưởng rằng Tô Minh chỉ sờ lên thành chuông Kiếp cho vui sao?   

 

Tất nhiên là có mục đích rồi.   

 

Trong lúc sờ lên thành chuông, Tô Minh không ngừng dùng đến thần hồn vô cùng mạnh và kho tàng huyết mạch của mình để thăm dò.   

 

Cuối cùng anh cũng thăm dò ra manh mối.   

 

Một chút manh mối cũng đủ lắm rồi.   

 

Trong chớp mắt, một uy lực khiến mọi người run rẩy từ trên thành chuông Kiếp tản ra bốn phương tám hướng như sóng biển.   

 

“Phụt…”, tất cả mọi người có mặt trên đài Võ Kiếp gần như đều thay đổi sắc mặt, đặc biệt là những người đứng gần chuông Kiếp thì cảm giác như bị cái gì đập mạnh vào ngực, thân người bắn ra rồi phun ra ngụm máu tươi.   

 

Nếu như nhìn từ trên cao thì lúc này mọi người trên đài Võ Kiếp đều tụ lại như bầy kiến, giống như lúa mì mùa thu bị gió thổi tung, vô cùng hoành tráng.   

 

Tất nhiên, điều này không quan trọng. Quan trọng là trong vô vàn con mắt kia phản chiếu một cảnh tượng. Chuông Kiếp đang không ngừng run rẩy, các mật văn, trận pháp kỳ dị trên chuông Kiếp đều nhanh chóng sập xuống, còn cả khí tức vốn không lọt ra của chuông Kiếp thì giờ đây bị một quyền của Tô Minh đập trúng nên cũng có sơ hở. Rất nhanh, mọi người có thể nhìn thấy rõ, có từng đường nứt gãy bắt đầu xuất hiện. Cuối cùng, rầm một tiếng, chuông Kiếp nổ tung và biến thành những mảnh vỡ.   

 

“Cuối cùng cũng làm được!”, Tô Minh thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vì chuông Kiếp quá mạnh nên anh cũng không dám chắc 100% có thể làm được. Nhưng cộng thêm cơ may nên cuối cùng anh cũng đập vỡ được nó.   

 

Ở phía xa, Trì Thương Tuyết há hốc mồm. Đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm giờ đây vì quá chấn động, há hốc miệng nên có thể nhét trọn một quả trứng vào trong. Thân người cô ta điên đảo run rẩy, gần như là mất kiểm soát, cảm giác như gặp ma.   



Lão Trang cũng không khá hơn là bao… Nhưng trong lúc chấn động và không dám tin thì ông ta cũng có chút phấn khích và kích động. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh như một người hám của nhìn thấy núi vàng trước mặt.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK