Những ngày sau đó, Tô Minh đều dạo chơi trong sự dịu dàng từ ba người phụ nữ của mình, anh có một loại xúc động từ nay quân vương không lên triều sớm nữa. Tống Cẩm Phồn đáng yêu, Lam Tuyết quyến rũ xinh tươi, Tiêu Nhược Dư sắc lạnh rực rỡ, mỗi người một vẻ.
Tròn thời gian nửa tháng.
Tô Minh lần đầu tiên không tu luyện trong nửa tháng.
Chỉ toàn tâm ‘mài giũa’ bên ba người phụ nữ của mình.
Hay dựa núi dựa biển ngắm mây trời, rồi cầm tay nhau ngắm mặt trời lặn và cả việc cùng ngủ chung quấn quýt lấy nhau trên một chiếc giường... Trong nửa tháng này, tình cảm giữa Tô Minh và ba cô càng trở nên nồng nàn. Có điều, Tô Minh cuối cùng vẫn là Tô Minh, sự dịu dàng nồng ấm của phụ nữ cũng sẽ không mai một lòng hướng đạo của anh.
Vả lại, anh biết nếu không có sức mạnh thì chẳng thể bước tiếp và bảo vệ được sự dịu dàng ấy. Muốn sống lâu và bảo vệ được người phụ nữ của mình thì phải có được sức mạnh đỉnh cấp.
Huống chi, Thiên Nữ cũng đang chờ mình.
"Cẩm Phồn, Lam Tuyết, Nhược Dư, anh muốn tu luyện", Tô Minh mở miệng nói.
"Vâng", ba cô như đã đoán trước được điều đó, đồng loạt gật đầu.
"Hì hì, em với chị Nhược Dư cũng phải ra ngoài, đến học viện Kỷ Nguyên đi dạo. Dù sao, giờ tụi em đã coi như là học viên của học viện", Tống Cẩm Phồn cười hì hì, trên gương mặt ngây thơ trong sáng tràn ngập hạnh phúc, trái lại lại có vài nét đậm đà của người phụ nữ trưởng thành. Chỉ trong nửa tháng, cô đã trưởng thành rất nhiều.
"Tô Minh, em định trở về thương hội Vạn Bảo một thời gian, rồi quay lại", Lam Tuyết nói.
"Chị Lam Tuyết, nửa tháng qua, em với chị Nhược Dư đều nhường chị, nên chị chắc chắn phải có bầu đó", Tống Cẩm Phồn cái gì cũng dám nói, lè lưỡi với Lam Tuyết.
Gương mặt Lam Tuyết lập tức đỏ ửng, trừng Tống Cẩm Phồn một cái, cơ thể chợt nhũn ra.
Song, nói thật, trong lòng cô cũng rất mong đợi điều đó.
Nửa tháng qua, cô và Tô Minh đã... khụ khụ... Chắc phải có em bé chứ nhỉ?
"Anh đi tu luyện đây", Tô Minh hơi xấu hổ, nghĩ lại thì nửa tháng qua đúng là quá ăn chơi sa đọa.
Sau khi bước vào căn phòng bí mật, anh bèn vứt bỏ hết mọi suy nghĩ, khoanh chân ngồi xuống. Đầu tiên là mở ra bốn chiếc nhẫn không gian, lần lượt là của Tư Đồ Diên, Tiêu Quân, Đồ Kỳ, Bàng Hoành.
Sau khi anh mở ra.
"Chu choa", Tô Minh nín thở, sau đó thở ra một hơi, khá là hài lòng thốt lên.
"Trời, đá khắc tiên tắc, thứ tốt!"
Quả nhiên là có thứ anh ao ước nhất, chắc phải có 1800 tảng đá khắc tiên tắc, còn nhiều hơn so với dự đoán của Tô Minh. Hơn nữa, người cống hiến nhiều nhất lại là Bàng Hoành, hắn ta rất giàu.
Tô Minh đâu có biết rằng Bàng Hoành chính là đệ tử cuối cùng của tam trưởng lão, những tảng đá đó đều là ông ta tặng cho hắn ta.