“Nhưng em chưa tiêu diệt Hoàng Cực cung”, Tô Ly nói một cách nghiêm túc: “Thứ nhất, em biết, anh, anh muốn được tự tay báo thù. Thứ hai, sau khi em tiến hành điều tra sâu hơn, phát hiện ra, cho dù là Hoàng Cực cung, dường như… dường như cũng không phải là đầu xỏ đứng sau, “Thiên Vẫn Kiếm” cực kỳ không đơn giản, nói không khách khí thì Hoàng Cực cung hầu như không có tư cách để tu luyện “Thiên Vẫn Kiếm”.
Tô Minh ngẩn ra.
Rất bàng hoàng!
Hoàng Cực cung vẫn không phải là kẻ đầu xỏ đứng sau thực sự.
“Anh, anh tu luyện thành công “Thiên Vẫn Kiếm” rồi đúng không?”
Tô Minh gật đầu.
“Anh, cái mà anh tu luyện chỉ là tầng thứ nhất, chỉ là bề nổi của “Thiên Vẫn Kiếm”, còn “Thiên Vẫn Kiếm” thực thụ lợi hại hơn gấp cả trăm lần, cả nghìn lần so với tưởng tượng của anh. Anh, anh có thể nghiên cứu kỹ hơn về “Thiên Vẫn Kiếm, kiếm pháp này nếu như không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ sẽ thoát khỏi được tầng trái đất”.
Tô Ly nói một cách nghiêm túc, dường như không hề có ý đùa cợt nào: “Còn nữa, Hoàng Cực cung vẫn luôn biết “Thiên Vẫn Kiếm” nằm trong tay của bố mẹ, nhưng từ đầu chí cuối đều không dám đến gặp thẳng bố mẹ để lấy, theo lý mà nói, một đệ tử ngoại môn của Hoàng Cực cung đã có thể giết hết cả nhà họ Tô chúng ta đến mấy lần, vậy thì Hoàng Cực cung rốt cuộc là đang kiêng dè điều gì?”
Tô Minh cũng yên lặng, đúng vậy, Hoàng Cực cung rốt cuộc là đang kiêng dè điều gì chứ?
“Dựa theo những gì em điều tra được trong mấy năm nay, cũng tìm ra được một số manh mối”, Tô Ly hít sâu một hơi, khẽ do dự rồi nói: “Em đang nghi ngờ, nhà họ Tô chúng ta không đơn giản, thậm chí… thậm chí…”.
“Thậm chí cái gì?”, Tô Minh nhìn chằm chằm Tô Ly.
“Thậm chí, bố mẹ cũng chưa chết”, Tô Ly đè thấp giọng xuống: “Anh, tạm thời không nói đến việc năm đó bố bị nhà họ Từ làm cho tức ói máu mà chết, nhưng buổi tối hôm mà mẹ tự sát đã rất không bình thường, hẳn là mẹ đã nói rất nhiều chuyện với anh đúng không? Mẹ cũng đã nói với em rất nhiều. Mẹ dường như vẫn luôn… vẫn luôn biết em là Thiếu cung chủ của Hoàng Cực cung!”
“Cái gì?”, Tô Minh trợn to mắt.
“Các đầu mối này đã nói rõ rằng, bố mẹ không phải là người bình thường”, Tô Ly hít sâu một hơi, giọng nói ủ ê: “Em đã xem hết tất cả các cuốn sách cổ của Hoàng Cực cung, xem đến cả chục lần mới tìm được một câu: ‘Tìm hiểu Hư không, gặp nạn, chết lâm sàng, gặp chủ nhân’. Tức là nói, một vị Cung chủ trước đây của Hoàng Cực cung, sau khi bước vào Hư không, muốn tìm hiểu về Hư không, kết quả thực lực không đủ mạnh, gặp phải nguy hiểm, suýt chút nữa đã mất mạng, lúc này có người đã cứu ông ấy, sau đó ông ấy nhận đối phương làm chủ nhân. Bây giờ em đang nghi ngờ người chủ nhân này họ Tô”.
“Nhóc con, ý của em là, chủ nhân của Hoàng Cực cung là nhà họ Tô, nhà họ Tô thực sự, nhà họ Tô này có thế lực ở một tầng Võ học cao hơn với tầng trái đất, bố mẹ chính là người đến từ nhà họ Tô này, cho nên mới có được bộ Kiếm kỹ “Thiên Vẫn Kiếm” vượt xa khỏi tầng trái đất như thế này, Hoàng Cực cung đã khát vọng “Thiên Vẫn Kiếm” trong tay bố mẹ từ lâu, nhưng lại kiêng dè nhà họ Tô thực sự đứng phía sau bố mẹ”, Tô Minh cũng đã hiểu ra.
“Đại khái là như vậy, nếu như suy đoán của em là đúng, vậy thì bố mẹ rất có khả năng chưa chết”, Tô Ly gật đầu.
Tô Minh kích động hẳn lên.
Lập tức ôm chặt lấy Tô Ly: “Nhóc con, bố mẹ chắc chắn chưa chết!!! Chắc chắn!”.
Năm đó, vì nguyên nhân do mình mà bố mẹ phải chết tức tưởi.
Việc này vẫn luôn đè nén trong lòng Tô Minh.
Ông ta phải nhìn thấy cậu hai tự sát trước sau đó mình mới tự sát theo, nếu không, ngộ nhỡ sau khi mình tự sát mà cậu chủ Hạ lại làm ra những việc ngu xuẩn nào đó, chọc cho Tô Ly nổi giận thì cả nhà họ Hạ đều sẽ bị tiêu diệt hết, ông ta và cậu hai sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của nhà họ Hạ, xuống đến địa ngục cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn liệt tổ liệt tông.