Thẩm Mộc không hiểu sao chợt thấy sợ hãi đến ngạt thở.
Quả nhiên ngay sau đó, Ninh Triều Thiên bỗng nhấn một cái về phía Thẩm Mộc.
Một lóng tay ấy khiến Thẩm Mộc không thể nhúc nhích dù là mảy may.
Giống như bị trói chặt.
Đứng hình lại.
Thẩm Mộc vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào ngón tay đang không ngừng phóng đại nhấn về phía mình.
Phụt.
Dưới ánh mắt khó hiểu của vô số tu giả võ đạo trên Thủ Hộ Sơn, ngón tay ấy khẽ nhấn vào giữa mày Thẩm Mộc.
Sau đó, Thẩm Mộc lập tức vỡ thành vô số mảnh nhỏ màu đỏ.
"Có công dẫn đường nên ban ông chết một cách nhẹ nhàng", Ninh Triều Thiên như vừa làm một chuyện gì đó hết sức râu ria.
Tại nhà họ Thẩm.
Sân luyện võ chợt trở nên lạnh căm căm.
Có nhiều người trong nhà họ Thẩm sợ tới mức suýt nữa xụi lơ xuống đất!
Đó... Đó là Thái Thái Thái thượng trưởng lão đấy!
Người mạnh thứ hai trong nhà họ Thẩm đó!
Thực lực của Thẩm Mộc xấp xỉ với Thẩm Hạc Quang - gia chủ nhà họ Thẩm và mạnh hơn hẳn Đại trưởng lão Thẩm Thanh Hài. Vậy mà cứ thế đã chết?
Không hề có một chút sức chống cự nào đã bị ông già ngậm tẩu thuốc, hai mắt trống không giết chết ngay tức thì?
Thẩm Hạc Quang cũng hít sâu một hơi.
Vừa hoảng sợ vừa chấn động!
Không tài nào tin tưởng nổi!
Ít nhất Thẩm Hạc Quang biết mình không thể... không thể giết chết Thẩm Mộc một cách nhẹ nhàng như vậy!
Ông già có hai hốc mắt trống không này, rốt... rốt cuộc là ai?
"Mẹ kiếp!", Thẩm Hạc Quang rủa nhỏ một tiếng.
Sau đó, ông ta quát đám người nhà họ Thẩm bị dọa đến hoang mang rối loạn trên sân luyện võ: "Hoảng cái gì mà hoảng? Chẳng phải còn có trận pháp bảo hộ à? Nó là do lão tổ nhà họ Thẩm để lại, có nó thì chúng ta vẫn sẽ an toàn".
Thẩm Hạc Quang vừa nhắc tới trận pháp bảo hộ, nhiều người nhà họ Thẩm cũng bình tĩnh lại.
Đúng là như thế, trận pháp bảo hộ cực kỳ mạnh.
Đó là do lão tổ thành lập nhà họ Thẩm để lại, không thể nào bị phá hủy được.
Chỉ cần người nhà họ Thẩm không bước ra khỏi trận pháp thì vẫn an toàn.
Nhưng ngay lúc này.
Bỗng nhiên.