“Em…”, Tô Ly do dự, không biết nên nói gì.
Nếu nói ra thì cô sợ anh trai sẽ thật sự một mình một kiếm đến Tiên Âm Cốc và có thể gặp nguy hiểm.
Nếu không nói thì có nghĩa là cô gạt anh trai nhưng cô lại không muốn thế.
“Anh hiểu rồi!”, thấy Tô Ly do dự, Tô Minh liền hiểu mọi chuyện. Anh đột nhiên, cười nói.
Nụ cười đó chứa đầy sát ý.
Sát ý khiến người ta ớn lạnh!
“Ba vị tiền bối! Mười ngày sau tôi và Ly Nhi sẽ đến thăm Tiên Âm Cốc”, Tô Minh quát lớn, nói ra từng câu từng chữ mà không hề có ý đùa cợt.
Nói xong, anh xoay người đưa Vân Thanh Thanh và Tô Ly đi về phía Huyền Diệu Tông.
“Chuyện… Chuyện này phải làm sao?”, sắc mặt Tề Húy biến đổi: “Chúng ta phải quay về thông báo cho cốc chủ ngay”.
Lớn chuyện rồi!
Tô Minh thật sự sẽ đến Tiên Âm Cốc sao?
Với thực lực giết được Vương Nộ Thương thì…
Họ không thể không lo lắng được!
Họ nhất định phải nói sớm cho cốc chủ biết để chuẩn bị sớm.
Đám người Tề Húy vội rời đi.
Còn đám anh tài đang ở trên mặt biển cuối cùng cũng định thần lại. Họ đều liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đỏ ửng với vẻ kích động.
“Ôi mẹ ơi! Mau… Mau đến Tiên Âm Cốc thôi. Có… Có kịch hay xem rồi”.
“Lẽ nào Tô Minh muốn diệt xong Huyền Diệu Tông thì sẽ tiêu diệt luôn Tiên Âm Cốc sao?”
“Ôi chúa ơi! Điên thật rồi! Một mình một kiếm đến Tiên Âm Cốc, đúng là khiến người khác kích động”.
…
Nhất thời, đám anh tài ở đây đều vô cùng kích động, ra sức bàn luận rồi đi về phía Tiên Âm Cốc.
Tô Ly là người dẫn đường cho Tô Minh và Vân Thanh Thanh đến Huyền Diệu Tông.
Đường đi không xa, đặc biệt là họ còn ngồi Tử Hỏa Ưng.
“Anh ơi! Rốt cuộc một năm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao anh lại…”, trên đường đi Tô Ly rất phấn khích, thật sự muốn làm rõ xem một năm qua Tô Minh đã trải qua những gì.