Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lúc đầu Huyền Võ Tiên Quy cảm thấy vì lý do an toàn, vẫn nên để nó tiến vào khe hở Chúng Sinh, không cho chủ nhân Tô Minh vào thì hơn.  

 

Nhưng Tô Minh lại từ chối.  

 

Anh rất có hứng thú với khe hở Chúng Sinh.  

 

“Em ở trên đây chờ anh, anh đi xuống xem một chút”, đứng ở mép khe hở Chúng Sinh, Tô Minh mở miệng nói, không cho phép từ chối, ánh mắt anh cũng đã nhìn xuống sâu phía dưới, nói là khe hở nhưng độ rộng và chiều dài của nó lại vô cùng đáng sợ, nghe nói chiều dài đã vượt ngang toàn bộ bí cảnh, mà độ rộng lại khoảng chừng mấy ngàn mét, sâu không thấy đáy, đứng ở mép nhìn xuống phía dưới mới thấy vô cùng choáng váng, dường như còn có âm thanh quỷ dị nào đó đang chấn động, còn có đủ loại mây mù nhiều màu loáng thoáng bay lượn.  

 

Tô Minh đã thử dùng thần hồn thăm dò xuống phía dưới.  

 

Nhưng lại không có nhiều thu hoạch.  

 

“Anh Tô, nếu không, chúng ta... chúng ta không tìm Chúng Sinh tuyền nữa”, Mạc Thanh Nhạn cắn đôi môi đỏ, nắm lấy ống tay áo của Tô Minh, trong giọng nói có chút cầu khẩn.  

 

Cô ấy sợ hãi, sợ nếu Tô Minh xuống dưới thì sẽ không lên được nữa.  

 

Con người luôn luôn sợ hãi đối với những thứ không biết.  

 

Nhất là một nơi quỷ dị như khe hở Chúng Sinh.  

 

“Yên tâm đi, anh không chết được”, Tô Minh cười nói, đưa tay bóp mặt Mạc Thanh Nhạn: “Chắc hẳn em sẽ không gặp phải nguy hiểm, nếu như gặp phải nguy hiểm, như vậy hãy sử dụng những kiếm phù mà anh đưa cho em, nếu như ngay cả kiếm phù cũng không đối phó được, em cứ quả quyết nhảy xuống khe hở này để tìm anh”.  

 

“Anh Tô, anh phải cẩn thận, nhất định phải còn sống, nếu như... nếu như anh chết ở trong khe hở Chúng Sinh, như vậy, em... em... em cũng sẽ không sống một mình!”, Mạc Thanh Nhạn cắn chặt môi đỏ, nghiêm túc nói, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kiên định cùng lo lắng, Tô Minh muốn xuống dưới hoàn toàn là vì mình, nếu như Tô Minh chết trong khe hở, sao cô ấy có thể sống một mình được?  

 

“Nghĩ cái gì vậy? Chết ư? Em suy nghĩ nhiều quá”, Tô Minh cười nói, tiếp theo anh cũng không còn nói nhảm nữa, cả người nhảy lên, rơi xuống dưới khe hở.  

 

Rất nhanh.  

 

Đã đi tới trong tầng mây mù.  

 

Không thấy rõ xung quanh.  

 

Chỉ có thể cảm nhận được những đám mây mù lượn lờ tại quanh người tràn ngập độc và sát khí, đẳng cấp còn không thấp, cũng may Tô Minh có thể chống lại độc và sát khí được.  

 

Tốc độ cả người rơi xuống càng lúc càng nhanh.  

 

Khe hở mặt đất này còn sâu hơn trong tưởng tượng.  

 

Đến khi rơi được một lúc, Tô Minh mới đột nhiên cảm thấy hơi lạnh!  

 

Đúng thế.  

 

Lạnh đến thấu xương.  

 

Không thể tưởng tượng nổi.  

 

Phải biết, đến cảnh giới và cường độ thân thể bây giờ của Tô Minh, thuộc tính băng hàn bình thường là vô dụng đối với anh.  

 

“Có chút thú vị”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, cũng không còn gì do dự nữa mà trực tiếp phóng ra Thái U Hỏa bao phủ quanh người mình, trở thành một tấm chắn Thái U Hỏa, dùng nó để chống lại ý lạnh.  

 

Thoải mái hơn.  



Nhưng mà. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK