"Vô Niệm, cô cũng có lúc sợ sao?", Đạm Đài Vô Tình cười một cách mơ hồ: "Sớm đã nói rồi, bạn trai của tôi thiên phú vô địch mà cô không tin! Bây giờ thì hay rồi chứ?"
"Vô Tình, tôi có thể sống tiếp được hay không đều dựa vào cô. Vô Tình, ngoại trừ việc tôi luôn khuyên nhủ cô rời bỏ Tô... Tô Minh, tôi đối xử rất tốt với cô đúng không? Hơn nữa, tôi là thần hồn thứ hai của cô, trên thực tế chúng ta là một".
"Nếu đã là một, vậy tôi bảo bạn trai tôi giết chết cô, sau đó tôi sẽ luyện hóa cô, thôn phệ cô, cũng rất tốt đó", Đạm Đài Vô Tình cười nói.
"Đừng mà! Vô Tình, cô cũng không thể còn là 'Vô Tình' thật được nữa! Vô Tình, cô đừng dọa tôi, tôi bị dọa chết khiếp rồi...", Đạm Đài Vô Niệm run rẩy nói.
"Hơn nữa", tâm trạng của Đạm Đài Vô Tình rất tốt, đây là lần đầu tiên cô tuyệt đối chiếm thế chủ động trong suốt mười nghìn năm qua, trong mười nghìn năm nay, cô luôn luôn bị Vô Niệm dùng giọng điệu giáo huấn nọ kia...
Đúng lúc này.
"Cực Kiếm các thăng cấp trở thành nền văn minh cấp tám, có lẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ? Các người có ý kiến gì không?", Tô Minh liếc mắt nhìn rồi hỏi không đến 10 vị minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám còn sót lại ở hiện trường.
Gần 10 người này tựa hồ không có bất cứ suy nghĩ và do dự nào, vội đáp lời: "Đương nhiên không có ý kiến".
"Là vinh hạnh cho nền văn minh cấp tám chúng tôi".
"Từ lâu đã nên ra nhập rồi, không phải do tông chủ Thiên La ngăn cản thì Cực Kiếm các từ lâu đã là nền văn minh cấp tám rồi".
"Cực Kiếm các không chỉ là nền văn minh cấp tám, tôi thấy với thực lực của Cực Kiếm các, hoàn toàn có thể trở thành một trong 17 minh chủ của liên minh văn minh".
Bạch Bào có chút lúng túng. Trong một tỷ năm qua, ông ta cũng có may mắn gặp qua mấy đại lão cấp bậc minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám vài lần nhưng trong vài lần đó, lần nào cũng không dám ngẩng đầu lên, đến tư cách để nịnh nọt mấy minh chủ này cũng không có.
Sau đó, so sánh với hiện tại, gần 10 vị minh chủ liên minh này lại vừa tâng bốc tán dương vừa cẩn thận cung kính với ông ta, v.v...
Giống như nằm mơ.
Bạch Bào cảm thấy có chút lơ lửng như đang bay trên trời, luôn cảm thấy như không phải sự thật.
"Các chủ, ông véo tôi thêm một cái nữa đi", Vương Kiếm Hiện nói, do quá kích động mà sắc mặt đã đỏ bừng lên, nhìn trông như quả bom sắp nổ.
Tô Minh rất hài lòng với thái độ của gần 10 vị minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám còn sót lại này.
Anh gật đầu.
Tiếp theo, Tô Minh ngẩng đầu lên, liếc mắt về phía tòa núi giả ở góc đại điện, sắc mặt cố ý tỏ ra lạnh lùng, hừ một tiếng: "Vô Tình, có lại đây không? Sao hả, hay là muốn đợi anh tới tét mông em đây?"
"Em...", thân hình của Đạm Đài Vô Tình đang ẩn nấp liền trở nên hiện thực hơn, cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, vừa kích động vừa nhung nhớ lại vừa sợ hãi, trông như một cô nhóc học sinh tiểu học làm sai chuyện gì đó, đôi bàn tay trắng nõn bám chặt lấy gấu áo: "Anh Tô, em... em, đừng đánh mông em".
Đạm Đài Vô Tình lập tức trở thành tiêu điểm, tiêu điểm của mọi sự chú ý.
Rất nhiều người có mặt ở đó đều hoang mang. Trời đất ơi! Sục sạo cả nửa ngày trời, người con gái bị tông chủ Thiên La truy nã đó từ đầu đến cuối lại... lại ở ngay tại hiện trường?? Cô ta có gan lớn đến mức nào chứ?