Giọng anh hãy còn văng vẳng thì bỗng nhiên, khí tức cả người Tô Minh chợt như một hồ nước lặng bị quấy đục, một đám mây bị gió bão cuốn đi mà nghịch chuyển, tán loạn. Không những thế, cơ thể anh còn run bần bật, có vô số luồng khí đen điên cuồng vờn quanh.
Hai con ngươi của anh lập tức trở nên đục ngầu, sau đó biến thành màu đỏ y như nhỏ máu.
Nhìn kỹ thì làn da lộ ra bên ngoài cơ thể anh như trán, cánh tay... đều nổi lên gân xanh và biến thành màu đen. Vả lại, tốc độ máu chảy trong người anh cũng nhanh hơn rất nhiều. Nếu nói trước kia hệ sinh thái trong người anh tràn ngập sức sống như một khu rừng rậm, thì lúc này, lại là một thế giới bụi bặm, u ám như tận thế.
Thực tế, giờ đây Tô Minh đã mất đi lý trí!
Trong đầu anh chỉ còn lại một suy nghĩ đó là giết!
Chỉ có giết!
Sát khí cả người đậm đặc đến nỗi có thể chống lại người có cấp bậc như Luyện Phù Sinh. Phải biết rằng, ông ta chính là chủ nhân của nền văn minh Sát Đạo!
"Không xong, cậu... cậu ta tự mình trục xuất ư?", Luyện Phù Sinh hết sức hoảng sợ, cũng mất bình tĩnh. Trong khoảnh khắc ấy, chiếc ghế mà ông ta đang ngồi chợt hóa thành một vệt sáng màu đen như sao băng, xuyên qua vô vàn hư không xông thẳng về phía Tô Minh. Gần như chỉ mất 0,01 giây đã xuyên qua 100.000m, rồi xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Song, vẫn không kịp.
Bởi vì, khi Luyện Phù Sinh đến trước mặt Tô Minh thì cả cơ thể anh đã bị hút vào một cái hố đen không gian. Rìa của hố đen ấy xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, nhưng tâm lõm xuống của nó lại xoay ngược chiều kim đồng hồ.
Khi nhìn chằm vào nó sẽ bất chợt cảm thấy đầu óc mình như đông cứng lại, trái tim như ngừng đập, dường như mọi thứ đều có thể bị nó cắn nuốt.
Mà theo sự hiểu biết của Luyện Phù Sinh thì cái hố đen kia chính là cánh cổng trục xuất!
Thường thì nó sẽ không xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện, rồi bước vào trong thì sẽ không thể thoát ra được và bị kéo vào nền văn minh Ám.
Khuôn mặt Luyện Phù Sinh dưới tấm mặt nạ vô cùng khó coi, cảm giác như sắp chảy nước đến nơi, hoàn toàn theo bản năng. Ông ta giơ tay lên ngưng tụ thành một trảo ấn là muốn nắm lấy cánh cửa kia. Kể cả biết tỉ lệ rất thấp nhưng ông ta vẫn muốn thử, nếu không thì ông ta cảm thấy không cam tâm.
Trong lòng ông ta thầm thấy hối hận cực độ.
Ông ta có vô số thủ đoạn có thể dễ dàng giết chết Tô Minh, chỉ là quá sơ suất mà thôi.
Dù sao thì cũng tại vì quá tự tin nên không phòng bị và không chuẩn bị trước.
Vì vậy lúc này, ngoài hối hận ông ta không còn chiêu thức nào khác.
Luyện Phù Sinh rất ít khi nổi nóng, rất ít khi thay đổi cảm xúc. Nhưng lúc này dường như ông ta phẫn nộ và hối hận đến nỗi toàn thân run rẩy.
Nỗ lực và tính toán mấy chục triệu năm lập tức hóa thành hư vô ngay trước mặt mình mà còn là mình tự gây nên.
Ngoài ra, ông ta và Băng Quỷ Đạo Nhân đã thống nhất với nhau, bỏ ra cái giá cực lớn. Kết quả thì sao? Hiện giờ, ba chí bảo không gian, không có cái nào về tay mình, cũng không trách được Băng Quỷ Đạo Nhân.
Huống hồ, nếu bắt được Tô Minh thì có thể dùng các thủ đoạn tàn nhẫn để có được Kiếm Y Không Tuyệt mà Tô Minh mất thời gian ngắn có thể luyện hóa hoàn toàn. Có thể nói là thu hoạch đó là quá lớn, vốn dĩ là dâng đến tận miệng mình rồi, vậy mà hiện giờ…
Quả nhiên trong chớp mắt, trảo ấn của ông ta vừa chạm đến cánh cửa đó thì trảo ấn lập tức hóa thành hư vô, dường như bị hủy diệt hoàn toàn.
“Không…!”, Luyện Phù Sinh hét lớn, giọng nói vô cùng lớn, làm chấn động cả nền văn minh Hàn Uyên. Trong lúc phẫn nộ, ông ta dốc hết sức lực, khó khống chế khí tức toàn thân nên đã gây nên trận sóng gió. Trong chớp mắt, tai họa đó vô hình đập chết 30% tu giả võ đạo ở nền văn minh Hàn Uyên. Nhất thời nền văn minh Hàn Uyên đều biến thành màu máu, màu máu bao trùm khắp đất trời. Máu tươi hóa thành dòng sông dài chảy khắp nền văn minh Hàn Uyên. Đến khí tức băng hàn của nền văn minh Hàn Uyên cũng hoàn toàn bị nhấn chìm.
“Đủ rồi!”, Băng Quỷ Đạo Nhân lên tiếng, giọng nói vang vọng.