Giả Viêm vội kể lại những chuyện mà mình biết về Tô Minh.
Đợi Giả Viêm nói xong thì Nam Cung Cẩn nói: “Chắc đó là Tô Minh rồi!”
Tô Ưng cũng gật đầu, về cơ bản là có thể khẳng định như vậy.
“Thật không ngờ thực lực của Tô Minh lại mạnh như vậy. Ở tầng võ đạo thấp như trái đất mà có thể giết được người có thực lực ở cảnh giới bán bộ Vạn pháp. Đúng không hổ danh là con trai của chú Tô và dì Từ. Nếu cô chú ấy biết được chắc vui lắm”, tâm trạng Nam Cung Cẩn cũng thấy vui hơn.
Nhưng cô ta không hề nhìn thấy vẻ lạnh lùng và ác độc trong sâu thẳm ánh mắt của Tô Ương.
Nếu Tô Minh là tên phế vật thì có lẽ hắn ta còn giữ lại mạng sống cho Tô Minh.
Nhưng nếu là thiên tài võ đạo thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Lúc này ánh mắt Tô Ưng cũng ảm đạm, ông ta hít một hơi thật sâu. Ông ta biết, Tô Minh gặp nguy hiểm rồi.
“Vậy hiện giờ Tô Minh ở trên đỉnh núi của ngọn núi này sao?”, Tô Ương lại hỏi.
“Vâng!”, Giả Viêm gật đầu mạnh, đáp lại.
“Hắn không có ở đây!”, Tô Ương hỏi lại cho chắc: “Chắc chắn là không gạt tôi chứ?”
“Vâng ạ! Đúng là ở đây! Sau khi tiêu diệt Hoàng Cực cung thì hắn ở lại Hoàng Cực cung luôn, chắc là đến kho báu vật của Hoàng Cực cung và không hề rời đi…”, Giả Viêm vội nói.
“Vậy sao!”, Tô Ương khẽ chau mày, bởi hình như hắn ta cảm nhận được điều gì đó? Hắn ta chắc chắn một điều, trên đỉnh núi này không có bất cứ người nào. Kể cả là dưới tầng hầm của ngọn núi này cũng không có khí tức của tu giả võ đạo.
“Có lẽ Tô Minh rời đi rồi”, Tô Ưng lên tiếng nói tiếp: “Cậu chủ cả đừng vội! Nếu đã biết được tin tức của Tô Minh thì rất nhanh sẽ tìm thấy thôi”.
“Phái người đi tìm Tô Minh đi!”, Tô Ương nói với Giả Viêm.
“Vâng!”, Giả Viêm nào dám không nghe, hơn nữa hắn cảm thấy chuyện này cũng không khó. Chắc chắn 100% là Tô Minh ở lại thượng giới Thủ Hộ Sơn. Nếu đến hạ giới thì lối đi không gian giữa thượng giới và hạ giới cũng có chút dao động. Nhưng gần đây không thấy dao động gì, nói cách khác thì Tô Minh vẫn ở thượng giới. Mà thượng giới Thủ Hộ Sơn không lớn, muốn tìm một người không khó một chút nào.
“Cẩn Nhi! Em đi nghỉ ngơi chút đi! Đợi có tin tức của Tô Minh thì anh sẽ báo cho em”, Tô Ương nhìn Nam Cung Cẩn, nói.
“Vâng!”, Nam Cung Cẩn không từ chối mà đáp lại. Mấy ngày nay ở trong tàu con thoi hư không, vì Tô Ương và Tứ chấp sự Tô Ưng dành phần lớn thời gian để tu luyện nên cô ta cũng đành phải tu luyện, vì vậy cảm thấy chán ngắt rồi. Bây giờ đến được trái đất, mặc dù ở đây võ đạo thấp nhưng cũng thấy mọi thứ mới mẻ hơn.