“Không chơi”, Tô Minh chỉ nói đúng hai chữ.
Tô Minh cảm thấy rất vô vị.
Trước đó, những kẻ bị anh dạy dỗ toàn thuộc đẳng cấp như Cơ Khâm, Thẩm Tịch, Phong Minh, tự nhiên bây giờ phải đối mặt với thể loại cấp thấp như Ngô Lập Thần này khiến anh có chút không quen.
Ngô Lập Thần suýt chút nữa là văng tục.
Mỗi lần chỉ nói hai chữ cho có…
Đáng chết.
“Cậu Tô, tôi rất thích cô Tống, hay là thế này, tôi đưa cho anh một tấm séc, số anh có thể tự điền, chỉ cần anh cách xa cô Tống một chút”, Ngô Lập Thần dứt khoát nói thẳng.
Phương thức thô bạo.
Nhưng nhiều lúc cách thô bạo này lại rất hữu hiệu.
Tô Minh chỉ cười nhạt.
Đúng vào lúc này, Tống Cẩm Phồn đã nói chuyện xong với mẹ mình, đang đi về phía bên này.
Tống Cẩm Phồn lơ đẹp sự tồn tại của Ngô lập Thần, vui vẻ khoác tay Tô Minh: “Anh Tô Minh, chúng ta vào đi, đồ ăn của Tiên Vị Cư đã làm xong rồi đó”.
Đã khoác tay, lại còn anh Tô Minh, Ngô Lập Thần suýt chút nữa nổi điên.
Nhưng lúc này nổi điên thì buổi xem mắt hôm nay coi như chấm dứt tại đây, cũng có nghĩa là phải từ bỏ Tống Cẩm Phồn, Tống Cẩm Phồn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trầm ngư lạc nhạn, vẻ đẹp này khiến hắn không nỡ từ bỏ.
Cho nên chỉ đành phải nhẫn nhịn.
“Thắng trước chưa chắc đã là thắng cả, sau bữa cơm ngày hôm nay, mình nghĩ Tống Cẩm Phồn chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ, Ngô Lập Thần mình chưa từng biết thua là gì, bất luận là trên phương diện nào đi nữa”, Ngô Lập Thần hít sâu một hơi, nhủ thầm.
Mà Mục Thanh Hoa cũng đi đến, nhỏ giọng nói với Ngô Lập Thần: “Tiểu Thần, dì chắc chắn ủng hộ cháu, nhưng mà con bé Cẩm Phồn này tính tình bướng bỉnh, cháu phải tích cực thay đổi chiều hướng suy nghĩ của nó, hôm nay cố gắng thể hiện, không cần khiêm tốn, tốt nhất là để cho tên nhóc kia biết khó mà lui”.