Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tan nát vô cùng rõ ràng.  

 

Đài chiến đấu chẳng những vỡ vụn, hơn nữa, dưới cái nhìn chăm chú của hàng tỉ người, sau một quyền nện như điên của Tô Minh, đầu tiên, trên thân nó xuất hiện vết nứt, tiếp đó vỡ thành từng khối từng khối, rồi vỡ thành bột phấn.  

 

Xung quanh lặng ngắt như tờ.  

 

Còn Vưu Thanh Nhi, đôi mắt đẹp của cô ta suýt chút nữa muốn lồi ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ gấp trước trăm triệu lần, mãnh liệt lắc đầu: "Không... không... không... không có khả năng, dung khí, đây là dung khí..."  

 

Đầu óc Vưu Thanh Nhi bị dọa đến trống rỗng.  

 

Tô Minh lại tùy ý giơ tay lên, cách không bắt lấy nang độc từ giữa những mảnh vỡ và bột phấn của đài chiến đấu dưới đất, nắm trong tay.  

 

 

 

Tô Minh vuốt vuốt nang độc, nhìn về phía Vưu Thanh Nhi, thản nhiên hỏi: "Còn cần tôi mở nang độc ra nữa không?"  

 

"Anh... Rốt cuộc anh là ai?", Vưu Thanh Nhi run lẩy bẩy lùi ra sau, vô cùng sợ hãi, người có thể dùng một quyền đánh nát Độc Tiên ấn khiến cô ta sợ mất mật.  

 

"Tôi là ai không quan trọng, cô gian lận bắt nạt người của tôi, hẳn sẽ không muốn cứ tính như vậy đi?", Tô Minh hỏi ngược lại.  

 

"Vô sỉ, cô quá vô sỉ!", Trì Thương Tuyết tức phát khóc, gần vạn năm qua bị treo lên đánh hơn mười lần, sắp sửa uất ức muốn chết, nghĩ một hồi lâu hóa ra đều là do đối phương gian lận mới thắng được mình, Trì Thương Tuyết quả thực không thể hình dung nổi cơn thịnh nộ của mình.  

 

"Chị, chị, cứu em...", Vưu Thanh Nhi hoàn toàn luống cuống, giọng nói cũng nức nở, la lớn.  

 

Dường như lời kêu cứu thật sự có tác dụng.  

 

Vừa la hai tiếng.  

 

"Ngậm miệng", một tiếng quát lớn lạnh lùng vang lên.  

 

Sau đó.  

 

Hai bóng dáng đạp không tới.  

 

Một cô gái mặc váy dài màu lam, gương mặt rõ ràng có mấy phần tương tự Vưu Thanh Nhi.  

 

Mà một cô gái khác mặc đồ màu phấn hồng, mang theo mạng che mặt, khí chất không thể nói rõ, dường như là tinh khiết, lại như là cao quý, cũng có phần lười biếng... Hơn nữa, đây không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là Tô Minh cảm nhận được hương vị nguy hiểm từ trên người cô gái này.  

 

Tô Minh nhìn thật sâu vào cô gái mang mạng che mặt một lúc, đáy lòng kinh ngạc.  

 

Có thể làm cho anh cảm nhận được sự nguy hiểm chứng tỏ thực lực của đối phương không nhất định mạnh hơn mình, nhưng có sự uy hiếp nhất định với anh.  

 

Quả thực là không thể tưởng tượng nổi!  

 

Trải qua gần mười ngàn năm dài được năm người lão Trang bồi dưỡng tại phía sau núi Kiếp tông, hiện giờ thực lực của anh mạnh bao nhiêu, chính anh rất rõ ràng!  

 

Chỉ có thể nói, đối phương cực kỳ không đơn giản, đặc biệt không đơn giản.  

 

"Vị công tử này, em gái của tôi không hiểu chuyện, dựa vào thủ đoạn gian lận bỉ ổi để đánh thắng người khác đúng là không nên, tôi cũng có tham dự vào việc này, tôi cảm thấy vô cùng áy náy, xin lỗi công tử. Không biết công tử muốn bồi thường gì, Minh Nhi sẽ nỗ lực bù đắp", chốc lát sau, Vưu Minh Nhi nghiêm túc cúi đầu, nghiêm túc nói xin lỗi.  



"Bồi thường thì không cần, tôi rất nhân từ, hai chị em các cô từng người tự mình quỳ xuống xin lỗi Thương Tuyết, đồng thời tự đánh gãy hai tay mình là được", Tô Minh cười nói. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK