Lúc này.
Đấu giá Tứ Đỉnh.
Tiêu Nhược Dư đang khó chịu.
“Nói là mấy ngày gần đây sẽ tới chữa bệnh cho tôi, mà giờ đã mấy ngày rồi? Chẳng thấy tăm hơi đâu cả”, Tiêu Nhược Dự lầm bầm, hơi lo lắng, lo rằng Tô Minh không giữ lời hứa, lo rằng mình mãi mới có được chút hy vọng mà hy vọng lại vỡ tan tành…
“Cô chủ, có cần đi đến nhà họ Diệp nhắc tên nhóc đó?”, Dì Cầm đột ngột hiện thân trong không khí, nói.
“Đợi thêm chút nữa”, Tiêu Nhược Dư hít sâu một hơi.
“Bên phía trụ sở đang giục cô rồi đấy”, dì Cầm lại nói.
Trụ sở của đấu giá Tứ Đỉnh nằm ở Huyền Linh Sơn.
Đấu giá Tứ Đỉnh là thế lực có bản lĩnh thực sự của Huyền Linh Sơn.
Đấu giá Tứ Đỉnh tại Đế Thành chỉ là phân hội mà thôi.
Là chủ của đấu giá Tứ Đỉnh, Tiêu Nhược Dư hẳn nên trấn thủ ở trụ sở mới đúng, nếu không phải vì mấy ngày này vẫn luôn đợi Tô Minh đến chữa bệnh cho mình thì Tô Nhược Dư đã trở về trụ sở ở Huyền Linh Sơn từ lâu rồi.
“Giục cái gì? Cho dù tôi có muốn về thì công việc bên phía trụ sở tôi có thể làm chủ được bao nhiêu?”, trên mặt Tiêu Nhược Dư có thêm vẻ nghiêm nghị và giận dữ.
Bên trụ sở gần như đã bị mấy vị trưởng lão khống chế hết rồi, mấy vị trưởng lão đều là cảnh giới Thiên vị hết, lại còn là cấp bậc trung kỳ hậu kỳ, thậm chí đến cả đỉnh phong kỳ, Tiêu Nhược Dư thêm cả dì Cầm cũng chẳng có chút tiếng nói nào ở bên trụ sở.
“Đại trưởng lão muốn mở một cuộc họp đàm phán”, dì Cầm do dự một lúc nhưng vẫn nói: “Nói thế nào thì cô cũng là hội trưởng của đấu giá Tứ Đỉnh, cô không có mặt thì cuộc họp này không thể bắt đầu được”.
“Họp đàm phán? Hừ, là muốn ép tôi phải giao chìa khoá kho báu ra đúng không?”, Tiêu Nhược Dư lắc đầu, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ thù ghét: “Giỏi cho một đại trưởng lão, bố tôi mới qua đời được bao lâu mà đã không đợi được rồi à?”
Bên trong kho báu đều là những thứ có được từ sự cố gắng của bao đời người trong đấu giá Tứ Đỉnh, có rất nhiều bảo bối, tài nguyên tu võ đều ở trong đó, chìa khoá kho báu chỉ có hội trưởng mỗi đời của đấu giá Tứ Đỉnh mới được giữ.
Bây giờ chìa khoá đang nằm trong tay Tiêu Nhược Dư.