Phó Nguyên bay ngược ra, rơi vào tình trạng hấp hối.
Cô ta đau đến mức mất đi tri giác.
Còn không kịp kêu lên đau đớn dù chỉ một tiếng…
Phương Ngọc hay ba trưởng lão của Phiêu Diểu tông đều không thể ngăn cản được.
Thứ nhất, bọn họ không ngờ rằng Tô Minh lại dám ra tay.
Thứ hai, tốc độ của anh quá nhanh.
“Chết tiệt!”
Mặt Phương Ngọc âm trầm như người chết, quanh người hắn tuôn ra luồng khí tức cuồn cuộn như sóng biển đang thét gào.
Nhất thời, bàn ghế xung quanh đều tan tành.
Phương Ngọc đột nhiên biến mất.
Như thể hắn đã hòa vào không khí, nhưng ngay sau đó lại xuất hiện trước mặt Tô Minh, hắn vung tay chém.
Không khí trước mặt Tô Minh như ngưng đọng lại rồi bị chém thành hai mảnh.
Lưỡi đao đen nhánh hung mãnh xông thẳng tới như một con rồng đen đang bay lượn.
Áp lực khủng khiếp xé rách luồng không khí trước mặt Tô Minh, mặt đất dưới chân anh đã biến mất chỉ để lại một hố đen không thấy đáy.
“Thiên Vẫn kiếm!”, Tô Minh kêu lên một tiếng, khẽ nâng tay lên, Xích Ảnh kiếm cũng theo đó mà xông ra.
Những nhát kiếm bạc trắng lóa mắt lướt qua.
Tô Minh vẫn bình tĩnh không hề sợ hãi.
“Keng…”
Tiếng đao kiếm va vào nhau vang lên.
Tô Minh và Phương Ngọc đều lui lại.
Tô Minh lui lại 12m.
Phương Ngọc 20m.
Mà cổ tay Phương Ngọc đã rách ra.
Kỹ năng của Tô Minh cao hơn một bậc.
Nhưng thực tế Phương Ngọc đã rất rất mạnh rồi, nếu không chỉ một kiếm này của Tô Minh đã đủ lấy mạng hắn.
Mắt Phương Ngọc tràn đầy kinh ngạc, trong thế hệ trẻ của mình, hắn rất ít khi gặp đối thủ.
Mà Tô Minh còn nhỏ hơn hắn 10 tuổi.
Hắn biết Tô Minh là thiên tài bởi vì dù sao tối hôm qua, người sống sót cũng là anh, nhưng Phương Ngọc vẫn cứ đánh giá thấp anh.