Sự xuất hiện của Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư thu hút vô số ánh nhìn, dù sao thì cũng tại họ quá xinh đẹp.
Cũng có nhiều người bước lại chào hỏi Dương Truy.
“Đi qua võ trường, rất nhanh sẽ đến nơi ở của đại trưởng lão”, trên đường đi, Dương Truy giới thiệu cho hai cô gái về Huyền Thanh Tông, thể hiện ra vẻ lịch thiệp, nụ cười thì hiền hòa.
Anh ta cũng không vội. Người con gái mà anh ta để ý đến thì sẽ không chạy được, vì vậy trước tiên cứ để lại ấn tượng tốt đã rồi tính sau.
Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư đều đang để tâm đến việc sớm được gặp đại trưởng lão nên gần như chỉ đáp lại Dương Truy mấy câu cho có.
Khi thấy sắp đi qua võ trường thì đột nhiên có ba người đi đến trước mặt họ.
Hai người con trai và một cô gái.
Hai người con trai là hai đệ tử trẻ tuổi đi báo cáo ban nãy.
Còn cô gái mặc váy dài màu tím, dáng người cao ráo, trang điểm khá gợi cảm, nhan sắc xinh đẹp, toàn thân toát ra vẻ cao quý, yêu kiều và cũng có chút ngang tàn.
“Tam sư huynh!”, cô gái vừa nhìn thấy Dương Truy thì nhanh bước đi lên trước với nụ cười vui vẻ. Nhưng vừa đi đến bên cạnh Dương Truy và nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư thì vẻ mặt cảnh giác và thù địch: “Hai người muốn gặp ông tôi?”
Cô ta tên là Lữ Thanh Thanh, cháu gái của đại trưởng lão Lữ Chân Tuân.
Trong lớp thanh niên ở Huyền Thanh Tông thì cô ta có địa vị rất cao. Thứ nhất là về thân phận; thứ hai là nhan sắc và thứ ba là thiên phú võ đạo.
Lữ Thanh Thanh thích Dương Truy, cả Huyền Thanh Tông ai cũng biết chuyện này.
Đây cũng là lý do tại sao mà khi cô ta nhìn thấy Dương Truy dẫn theo hai cô gái xinh đẹp như này đến thì cô ta lập tức thể hiện ra vẻ cảnh giác và thù địch.
Trước đó, hai đệ tử đến báo cáo là có người muốn gặp ông nội cô ta. Cô ta vì không muốn quấy rầy ông nội nên định tự mình đi xem sao.
Không phải ai cũng có tư cách gặp ông nội. Huống hồ, ông nội cô ta đang bận chăm sóc cây trà Bách Niên Sơn nên không thích người khác quấy rầy.
“Đúng vậy! Chào cô Lữ!”, Diệp Mộ Cẩn có chút kích động, bởi đối phương là cháu gái của Lữ Chân Tuân, vậy thì có nghĩa là sắp được gặp ông ta rồi. Diệp Mộ Cẩn lại nói: “Chào cô Lữ! Tôi là Diệp Mộ Cẩn! Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp Lữ tiền bối”.
“Ha ha…”, Lữ Thanh Thanh cười khì khì, nói: “Cô uống say à? Chuyện quan trọng? Cứ cách một thời gian lại có người lấy lý do là có chuyện quan trọng muốn gặp ông tôi. Có thể đổi sang lý do khác mới mẻ hơn không?”