Không!
Đây không phải là điên!
Đây chắc là đầu bị úng nước của tất cả ao hồ, sông ngòi, biển cả ở thế giới Đại Thiên chăng?
Dì Dương là lão tiền bối sống hàng trăm triệu năm, là người có tâm ý vững như nào mà lúc này lại nói ra câu này?
Trên thực tế, đến bản thân Tư Đồ Phụng cũng không dám tin.
Gã không tin là Tô Minh lại nhường một chiêu như vậy.
Gã cũng không mong đợi gì.
Gã đột nhiên đánh lén như vậy là muốn chiếm ưu thế trước nhưng cảnh tượng trước mặt…
Một lát sau, quá nhanh cứ như ảo giác, đao của Tư Đồ Phụng chém xuống trước người Tô Minh.
Đao quang va vào Tô Minh thì mọi người như nhìn thấy cảnh tượng rất rõ ràng.
“Hay lắm!”, Tư Đồ Nhung hét lớn một tiếng, kích động như mạch máu vỡ tung.
Con người của hàng triệu người ở đây cũng run rẩy không dám tin, đầu như bị búa đập, họ đều phản ứng lại. Dường như… Dường như Tô Minh nhường một chiêu thật? Tô Minh cứ đứng đó không nhúc nhích như khúc gỗ vậy?
Không khí vô cùng yên tĩnh thì đột nhiên…
Trên cổ Tô Minh xuất hiện máu tươi.
“Nhường anh một chiêu, anh phát huy như này sao?”, Tô Minh giơ tay lên sờ vào vết máu ở cổ. Vừa dùng tay sờ vào thì vết máu biến mất, hoàn toàn hồi phục.
Ừm!
Nói cho cùng thì như rách tí da thôi.
Tô Minh có chút thất vọng.
Còn tưởng rằng Tư Đồ Phụng có thể giúp anh khảo nghiệm được sức chiến đấu của cây Thế Giới và sức phòng ngự cơ.
Kết quả là… Tư Đồ Phụng cũng vô dụng.
Nếu Tô Minh dám làm bia đỡ đạn thì nắm chắc tuyệt đối rồi. Kể cả chiêu này của Tư Đồ Phụng có thể cắt đầu anh thì anh cũng không để ý.
Máu thần cộng với kho tàng huyết mạch và sức sống tuyệt đối của cây Thế Giới giúp anh có thể mọc đầu rất nhanh mà không bị tổn thất gì.
Trong suy đoán của Tô Minh thì Tư Đồ Phụng thể nào cũng cố gắng một chiêu cắt đứt cổ họng mình chăng? Hoặc là đâm xuyên tim của mình?
Kết quả…
Không đúng cái nào!
Đúng là rác rưởi.
“Cậu… Cậu… Cậu…”, Tư Đồ Phụng như sụp đổ, tim ý cũng vỡ tan, toàn thân run rẩy.