“Nó sẽ chạy sao?”, Hồng Bành chau mày nói.
“Đúng vậy!”, Lam Lại gật đầu mạnh, nói: “Thằng ranh đó biết chúng ta có nhiều cường giả như này, có giết một trăm tên như hắn cũng không đủ, làm sao hắn có thể ngồi đợi chết được? Huống hồ hình như hiện giờ hắn không ở Đế Thành mà về thành phố Dương Giang rồi. Kể cả muốn chạy thì cũng đủ thời gian”.
“Chạy ư? Ha ha… Chạy không nổi đâu”, Thẩm Băng Tuyền hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt toát lên sát ý lạnh lùng: “Hiện giờ chúng ta đến Đế Thành rồi đến nhà họ Lạc làm khách và truyền tin ra”.
“Đến nhà họ Lạc ư?”, Hồng Bành nghe không hiểu nên hỏi lại.
Nhưng Lam Lại nghe hiểu, ánh mắt sáng lên nói: “Nhà họ Lạc? Thằng ranh Tô Minh và Lạc Thu Thuỷ của nhà họ Lạc có mối quan hệ không bình thường, chúng ta chỉ cần đến nhà họ Lạc làm khách mà không cần làm gì, cứ đến đó là được. Thằng Tô Minh đó sẽ nhận được tin thôi. Chắc chắn nó đến nhà họ Lạc, bởi vì tính cách của nó là trọng tình trọng nghĩa”.
Đến nhà họ Lạc làm khách mà không phải đến nhà họ Diệp còn có một lý do nữa là Phiêu Diểu Tông phía sau nhà họ Diệp còn mạnh hơn nhà họ Lạc. Nếu không thì đến làm khách nhà họ Diệp còn tốt hơn. Bởi vì theo như thông tin họ điều tra được thì Lạc Thu Thuỷ chỉ là người phụ nữ trên danh nghĩa của Tô Minh thôi, còn Diệp Mộ Cẩn mới là chắc chắn.
“Thủ Phong! Đi sắp xếp máy bay tư nhân đi! Hiện giờ chúng ta sẽ đến nhà họ Lạc”, Lam Lại quát lớn, vô cùng phấn khích. Dường như ông ta đã nhìn thấy cảnh Tô Minh chết không có chỗ chôn.
Thằng khốn Tô Minh này, kể cả mày có là thần đi chăng nữa thì tối nay mày cũng phải chết, thậm chí còn phải chết thê thảm.
Lam Lại cảm thấy không thể đợi nổi nữa.
“Vâng!”, Lam Thủ Phong gật đầu rồi đi sắp xếp.