Nhưng mà, ngay khi anh định ra tay thì không ngờ Quý Thanh Hòa lại mở miệng nói: "Cút! Chúng tôi sẽ không đổi bàn khác, nếu không cút thì biết tay tôi!"
Tô Minh kinh ngạc liếc nhìn Quý Thanh Hòa với vẻ khó hiểu, không ngờ cô ta sẽ mở miệng giúp mình. Tuy rằng thực tế thực lực của mình cũng chẳng cần giúp.
Nhưng Quý Thanh Hòa không biết thực lực của anh!
Vậy mà lại giúp, lần này, không may có khi còn trở thành kẻ thù của cô công chúa nhỏ kia.
Vì một người bèo nước gặp nhau mà đối đầu với cô công chúa Cổ Kim kia là điều nằm ngoài dự đoán của anh.
Em gái Thanh Hòa này càng ngày càng khiến người ta yêu mến mà.
Tính cách ấy quả thật làm cho người ta rung động!
Giờ phút này.
Quý Thanh Hòa vừa mở miệng, sắc mặt Ngô Lập Tàng lập tức trắng bệch, suýt nữa suy sụp!
Chuyện ông ta lo lắng nhất đã... đã xảy ra...
Tiêu rồi, tiêu thật rồi.
"Đồ...", Cổ Sâm không ngờ có người biết mình là anh họ của công chúa Cổ Kim rồi mà còn dám ngông nghênh như thế! Đúng là chán sống! Cũng bất chấp Quý Thanh Hòa là cao thủ Động Hư sơ kỳ, định mở miệng chửi.
Nhưng hắn ta vừa mới chửi được nửa.
"Vèo..."
Quý Thanh Hòa đã ra tay.
Chiếc đũa trong tay cô ta hóa thành một cái bóng mờ nhanh như chớp, im lặng xuyên qua hư không.
Tựa như dịch chuyển tức thì đâm thẳng vào trong miệng Cổ Sâm.
Xuyên qua lưỡi hắn ta.
Hắn ta cũng may, nếu chiếc đũa kia hơi lệch lên trên xíu xiu thôi thì đã bị đâm thủng đầu, chết ngay tại chỗ rồi.
Dù là thế, cơn đau dữ dội kia cũng khiến hắn ta suýt ngất.
Miệng đầy máu tươi.
Theo đà của chiếc đũa kia, Cổ Sâm còn bị kéo bay ngược ra sau.
Rầm!
Hắn ta bay thẳng ra khỏi đại sảnh lầu 4, rồi rớt ra ngoài.
Ngã bịch xuống trước cửa lầu Huyền Nguyệt, cả người tràn đầy máu tươi, trông mà hãi.
Cổ Sâm bị ngã gần chết.