“Hừm! Thế lực trong giới thế tục nhỏ bé mà cũng nhiều quy tắc gớm nhỉ! Nếu không phải là trước khi tôi rời khỏi Cửu Hư Tông bố tôi cảnh cáo không được gây rối ở Đế Thành và phải khiêm tốn một chút thì tôi đã dỡ sạch cái viện võ đạo chó chết này ra rồi. Lại còn tự xưng là viện võ đạo nữa chứ? Buồn cười chết đi được. Công Tôn Thần! Đám thiên tài mà viện võ đạo nhà Công Tôn các người đưa đến, hiện giờ vẫn đang còn ở bên ngoài cửa của Cửu Hư Tông ý. Toàn lũ vô dụng thôi. Tôi thấy, những viện võ đạo như này dẹp đi thì hơn”, Hứa Như Ý ngậm kẹo mút, hừ lạnh một tiếng nói. Cô ta nói năng rất khó nghe, không có chút gì khiêm tốn và uyển chuyển cả.
Công Tôn Thần chỉ biết cười trừ mà không nói gì.
Đồng thời lúc này, Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh đều ở trong viện võ đạo.
Hai người nhìn về phía người canh gác.
“Công Tôn Thần đến rồi sao?”, Diệp Mộ Cẩn kinh ngạc, nói: “Hắn lấy đâu ra lá gan đó vậy?”
Theo như Diệp Mộ Cẩn thấy thì đáng lẽ ra sau buổi đấu giá ngày hôm qua thì Công Tôn Thần khi nhìn thấy mình phải tránh mới đúng.
Bởi vì mình đã là người phụ nữ của Tô Minh rồi. Tô Minh còn dám giết cả Thẩm Tịch, còn sỉ nhục cả Cơ Khâm, vậy thì Công Tôn Thần có là cái quái gì?
Nhưng không ngờ hôm nay hắn lại tìm đến tận nơi?
Đây là tự tìm cái chết hay là ngu si?
“Xem ra lần trước cảnh cáo hắn ở nhà họ Lam mà hắn coi như gió thổi bên tai rồi”, Tô Minh cười, nói.
“Chỉ có một mình Công Tôn Thần đến sao?”, Diệp Mộ Cẩn lại hỏi.
“Không ạ! Còn có hộ vệ lớn tuổi bên cạnh Công Tôn Thần và một cô gái chỉ tầm 18 tuổi…”.
“Kệ hắn! Không cho vào”, Diệp Mộ Cẩn hừ lạnh một tiếng, nói.
“Cho hắn vào đi!”, sau đó Tô Minh đột nhiên nói: “Nếu đã chỉ đích danh muốn tìm anh thì có lẽ có chuyện gì đó”.
“Được rồi!”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu, Tô Minh nói gì cô ta cũng nghe.
Không bao lâu…
Đám người Hứa Như Ý, Công Tôn Thần và Công Tôn Lưu đi vào viện võ đạo nhà họ Diệp.
“Chỗ này được đấy chứ”, Hứa Như Ý nhìn khắp nơi rồi không ngừng đánh giá, giống như đang ngao du sơn thủy.