Vốn đã cảm thấy thiếu nợ Tô Minh, giờ đây nếu thúc giục, ngộ nhỡ Tô Minh tức lên mà không di cùng thì phải làm sao?
Vũ Bất Bại đành phải kím nén sự sốt sắng trong lòng và đi bên cạnh Tô Minh.
Hai người cứ đi về phía biển Vô Mệnh với tốc độ đó.
“Này! Minh Kiệt sắp hoàn toàn rời khỏi Đại Đạo quả vị rồi đấy, nhiều nhất là một tiếng nữa”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên nói: “Tộc Minh phái người đến rồi, đã vào thế giới Đại Thiên, đang xông về phía Minh Kiệt. Hừm! Tộc Minh đúng là khăng khít thật, để một người khác tiếp quản Đại Đạo quả vị luôn”.
Trong lúc thiên nữ Tạo Hóa nói câu này thì ở cực nam của thế giới Đại Thiên…
Một ông lão dẫn theo một người trung niên và cả một thanh niên dạo bước trên không trung đi về phía hành cung Đại Đạo.
Ông lão đó chính là lão tổ hôm đó ở trong hành cung Đại Đạo đối thoại với Minh Kiệt, cũng là lão tổ định cứu Minh Viêm ở cách hàng tỷ hư không.
Còn về người đàn ông trung niên… Nếu Tô Minh ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc khi thấy người này. Bởi vì ngoại hình của ông ta giống Minh Viêm đến bảy phần. Ông ta tên là Minh Thủ Thương, là bố của Minh Viêm, là trưởng lão xếp thứ hai trên bảng xếp hạng tám trưởng lão của tộc Minh, có địa vị vô cùng cao.
Còn người thanh niên vô cùng tuấn tú, ngũ quan hài hòa, trông khá khắt khe, thân người thẳng. Chỉ có điều khí tức của người này khá u ám, cho người ta cảm giác chưa bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời. Ngoài ra, hai đao ở sau lưng người thanh niên này cũng rất đáng sợ, toàn thân là màu đỏ máu, hai đao mỏng vô cùng, cũng rất sắc. Đó là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm.
Người thanh niên mặt không biến sắc, có vẻ trưởng thành không hợp với độ tuổi thật sự của hắn.
Và người thanh niên này ở cấp bậc bán bộ Đại Đế trung vị. Ở độ tuổi này mà có cấp bậc này thì cũng rất tài năng rồi, không biết còn ưu tú hơn Minh Kiệt năm đó bao nhiêu lần.
Trên thực tế, người này tên là Minh Hằng, là một trong ba người ưu tú nhất trong lứa tuổi thanh niên của tộc Minh.
“Lão tổ! Có cần giết Tô Minh trước không?”, Minh Thủ Thương đột nhiên hỏi, trong đôi mắt lạnh băng đều là sát ý. Con trai duy nhất của ông ta đã chết trong tay Tô Minh, mối thù này phải gọi là không đội trời chung.
“Không vội!”, lão tổ lắc đầu, nói.
“Lão tổ! Vẫn còn một tiếng nữa là Minh Kiệt sẽ bàn giao Đại Đạo quả vị cho tôi, đến lúc đó Tô Minh có xuất hiện không? Liệu hắn có định cướp Đại Đạo quả vị không?”, Minh Hằng hỏi, giọng nói lạnh lùng đến thấu xương.
“Chắc là không”, lão tổ trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu, nói: “Năm đó, khi ý chí thế giới của thế giới Đại Thiên vẫn chưa hình thành, để cướp được khí vận của thế giới Đại Thiên nên tộc Minh đã phải bỏ cái giá rất lớn để ngưng tụ Đại Đạo quả vị của thế giới Đại Thiên. Vì vậy, Đại Đạo quả vị này có dấu ấn rất lớn với tộc Minh. Minh Kiệt có thể giao lại Đại Đạo quả vị cho cậu, bởi vì cậu là người của tộc Minh. Nếu đổi lại là người khác, chưa nói đến việc Minh Kiệt không phối hợp không giao Đại Đạo quả vị ra, mà kể cả có giao ra thì người đó cũng không chống đỡ được. Trừ khi…”.
“Trừ khi sao ạ?”, Minh Hằng tò mò hỏi.
“Trừ khi có người có thể hủy diệt Đại Đạo quả vị và ý chí thế giới mà thế giới Đại Thiên đang có, sau đó lập lại một ý chí thế giới mới hoàn toàn”, lão tổ thản nhiên nói, có chút kiêu ngạo và chế giễu: “Chuyện này căn bản là không thể, phải nói là vô cùng khó… Nếu không có gì bất ngờ thì cả nền văn minh Xương không có ai làm được. Nếu không thì mấy lão quái vật ở khu vực Hỗn Độn đã ra tay tiêu diệt Minh Kiệt từ lâu rồi, sau đó thiết lập lại ý chí thế giới rồi nắm trọn thế giới Đại Thiên trong tay. Dù sao thì khi nắm trọn được thì cũng có không ít lợi ích đâu. Nhưng mà tái tạp Đại Đạo quả vị và ý chí thế giới hoàn toàn mới ư? Ha ha… Chỉ e sẽ là hủy diệt cả thế giới Đại Thiên thôi”.