Trong đôi con ngươi chỉ có Tô Ương.
Chiến! Chiến!! Chiến!!!
Giết! Giết!! Giết!!!
“Trái với thiên đạo như thế, vạn năm cũng khó gặp được một yêu nghiệt đầy thiên phú, đáng tiếc, đánh nhau hưng phấn quá, chết trong tay mình cũng coi như không uổng”, Tô Ưng nghĩ thầm trong lòng. Thở phào một hơi.
Ông ta biết, Tô Minh buộc phải chết không nghi ngờ.
Mình đã từng vô số lần dùng Ưng đao, quen thuộc đến mức tận sâu trong tâm khảm, bóng đao này rốt cuộc mạnh bao nhiêu? Ông ta là người rõ nhất.
Lúc này, bóng đao của thanh Ưng đao dường như đã tiếp xúc với Tô Minh mà không hề có gì chắn đỡ, hoặc không gian để tránh đi, cho dù Tô Minh lúc này có phản ứng lại thì cũng không thể thay đổi được gì nữa đúng không?
Cùng lúc đó.
“Ding ding ding…”.
Từng bóng kiếm kinh thiên động địa rơi thẳng trên không gian phòng ngự màu vàng kim được ‘Mệnh ly chi thư’ tạo nên.
Không gian phòng ngự này mặc dù rất mạnh, nhưng cũng không chịu nổi sức tấn công ào ạt, chi chít, sóng sau xô sóng trước liên tiếp kiểu này.
Con kiến còn có thể cắn chết được con voi.
Huống hồ là kiếm ý tám triệu kg sức mạnh thuần tuý, linh động, chồng chéo lên nhau v.v… nhưng để so sánh thì bóng kiếm này đâu phải là con kiến.
Cho nên, sắc vàng kim dần dần biến mất.
Mắt thấy đã sắp tan biến.
Mà Hoang vu chi quyền ấn cũng đến phía trước người Tô Ương, sắp tiếp xúc với không gian phòng ngự màu vàng kim.
Có thể tưởng tượng, sau khi bị rất nhiều bóng kiếm làm hao mòn, không gian phòng ngự kia đã rất yếu đến mức sắp vỡ nát rồi, chắc chắn sẽ không chặn được quyền ấn của Hoang vu chi quyền.
Chạm vào là vỡ thôi đúng không?
Điểm này cho dù là Tô Ương cũng hiểu rất rõ.
Nhưng, Tô Ương lại cười.
Cười một cách tàn nhẫn.
“Quyền ấn của cậu, rất mạnh!!! Nhưng đáng tiếc, cậu lập tức phải chết rồi! Quyền ấn này có mạnh hơn nữa cũng sẽ biến mất theo cái chết của cậu!”, Tô Ương thầm nghĩ trong lòng, không hề có chút xíu lo lắng về Hoang vu chi quyền sắp chạm đến mình.
Quyền ấn đi theo chủ nhân, chủ nhân chết, quyền ấn mất, đây là quy luật Võ đạo của Thiên đạo.